Ninh Tưởng bị Ninh Hồi làm khó.Với tư cách là học sinh ưu tú cậu hiểu sâu sắc hành vi giúp Ninh Hồi viết bài tập là chuyện vô cùng không nên, nhưng, đôi mắt đen láy của Ninh Hồi mang theo cầu xin và giảo hoạt nhìn cậu, đồng thời Ninh Hồi còn đặc biệt giỏi nịnh hót, chút do dự ngắn ngủi của cậu phút chốc bị Ninh Hồi nắm bắt, nhất thời cảm thấy có hy vọng, cô bé lập tức sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng của mình—làm nũng.Giọng nói vừa mềm vừa dẻo, ánh mắt đáng thương, trái tim của cậu nhất thời mềm nhũn, cuối cùng đạt được thỏa thuận với cô bé: viết chính tả cho cô bé trước, viết xong thì làm bài tập thay cô bé….Sau đó, Ninh Tưởng viết bài tập như vậy cho con bé rất nhiều lần, từ tiểu học đến trung học…Ninh Hồi được bao bọc trưởng thành trong một thế giới như cổ tích, tư chất thông minh, không có gáng nặng học tập, (Có, chỉ là được anh trai gánh cho một phần), trở ngại lớn nhất trong cuộc đời chẳng qua là ở trường bị cô giáo phạt, về nhà bị mẹ phê bình, dù sao cô giáo phạt anh Ninh Tưởng cũng giúp cô bé chép xong, mẹ phê bình hả, sau khi phê bình xong bố lại đến dỗ dành.Trong năm tháng trẻ thơ và thiếu niên vui vẻ, cô bé là trung tâm cả tất cả mọi người, những người yêu quý cô bé giúp cô che chắn bóng tối của thế giới này, vì cô bé mà ngăn chặn mọi gió mưa, trong mắt cô bé, chỉ có hoa nở bướm lượn của mùa xuân, ve kêu tươi đẹp của mùa hè, lá phong đỏ rực của mùa xuân và tuyết trắng của mùa đông.
Trong thế giới của cô bé, cô bé tin bươm bướm biết ca hát, cào cào biết nói chuyện, các động vật nhỏ trong vườn hoa của cô bé mỗi ngày đều có những câu chuyện như con người, thời gian cô bé tin trên thế giới này có ông già Nô-en dài hơn bất cứ đứa trẻ nào khác, cho nên mỗi năm đều vô cùng nghiêm túc và thành kính viết thư cho ông già Nô-en.Mãi đến một năm nào đó, cô bé cố gắng chống cự không muốn ngủ, nhất định phải tận mắt nhìn thấy ông già Nô-en bỏ quà vào trong đôi tất của cô bé, kết quả, khi đợi được một đoàn người, mới hiểu vốn dĩ họ mới là ông già Nô-en của cô bé.Họ bao gồm, bố, mẹ, anh Ninh Tưởng, thậm chí còn có Ninh Ngộ….Cô bé không vui, bởi vì Ninh Ngộ còn biết chuyện ông già Nô-en là giả sớm hơn cô, như vậy rõ ràng mình rất ngốc!Cô bé dùng chùm che kín đầu, xấu hổ gặp người khác.Cô bé như vậy tự nhiên khiến mọi người cười to, Nguyễn Lưu Tranh bới cô bé từ trong chăn ra, muốn dỗ dành bảo bối tâm can của cô, Ninh Hồi lại một mực cảm thấy xấu hổ, trốn tránh vòng ôm của mẹ, làm loạn, “Không cần! Không cần mẹ! Đồ lừa đảo! Mọi người đều là đồ lừu đảo!”Nguyễn Lưu Tranh nhìn con gái đang giãy giụa trong lòng mình trên đỉnh đầu lù xù tóc con, bất giác buồn cười, một tay ôm cô bé, một tay cầm quà mình tặng con gái qua, “Hồi bảo, đây là con muốn….”“Không muốn! Không phải ông già Nô-en tặng! Không muốn mẹ lừa đảo cho! Không thích mẹ!” Một tay Ninh Hồi đẩy mẹ, một tay vung quà mẹ tặng đi.Nguyễn Lưu Tranh ngồi trên mép giường, chỉ ngồi ghé một chút, bị Ninh Hồi đẩy như vậy nên đột nhiên trượt xuống đất, cùng lúc đó món quà trên tay cô cũng rơi xuống đất, đồng thời vỡ tan.Ninh Hồi kinh ngạc, đây vốn không phải ý của cô bé, vốn dĩ chỉ muốn làm nũng một chút mà thôi.Nhưng mà, điều càng khiến cô bé kinh ngạc còn ở phía sau, chỉ vì một tiếng gầm giận dữ của bố, “Ninh Hồi!”Ninh Hồi không khỏi run rẩy toàn thân.Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy bố như vậy…Bố của cô bé chưa bao giờ nói một câu nặng lời với cô, thậm chí chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên cô, chỉ luôn ôm cô bé gọi Hồi bảo Hồi bảo, cô bé là bảo bối bố yêu nhất không phải sao? Cho dù cô bé thực sự làm sai, ở lớp bị mời phụ huynh, bố cũng sẽ không gầm cô bé như vậy, chỉ giảng giải cho cô bé thôi.Tiếng gầm giận dữ này làm cô bé sợ mất hồn, ngồi im trên giường giống như một con hươu nhỏ khiếp sợ, mở to đôi mắt to tròn, yếu ớt mà mơ hồ nhìn bố.Ninh Tưởng và Ninh Ngộ cũng sợ hãi, đứng ở đó không dám động đậy.Chỉ thấy bố đỡ mẹ lên, cơn tức giận trên mặt chưa tiêu tan, u ám, “Được! Đây là tự con nói! Không cần quà! Ninh Ngộ, dọn hết tất cả quà lại! Hôm nay Ninh Hồi cũng không cần ngủ nữa, nghiêm chỉnh suy nghĩ cho bố! Lúc nào nhận ra lỗi thì lúc ý đi ngủ!”Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy anh hơi quá, nhẹ nhàng kéo tay anh tỏ ý, con gái không phải cố ý, hung dữ như vậy dọa người quá.Nhưng người này một khi cố chấp thì không còn cách chữa, không những anh nắm tay cô không cho phép cô ám thị nữa, còn nhìn Ninh Tưởng, “Con là anh trai, lần này không được giúp con bé! Không được lén lút tặng quà con bé! Nếu không cần quà của mẹ, cũng không thích mẹ thì từ nay về sau bất cứ người nào cũng không được tặng nó quà nữa!”Lúc này Ninh Hồi mới phản ứng lại, chề cái môi nhỏ ra như muốn khóc, liền nghe thấy tiếng bố tức giận mắng, “Không được khóc!”Cô bé còn chưa khóc ra tiếng lại bị câu này dọa cho nuốt lại, chỉ có một hàng nước mắt chảy xuống, lại không dám phát ra tiếng.“Đứng dậy!”Cô bé ngoan ngoãn trượt từ trên giường xuống, bụm chặt miệng chỉ rơi nước mắt, sợ khóc ra tiếng bố sẽ càng tức giận.“Đứng ở góc tường suy nghĩ! Nghĩ xong rồi thì đến tìm bố!” Anh chỉ chỉ góc tường, sau đó dắt tay Ninh Ngộ, “Ninh Ngộ Ninh Tưởng đi ra ngoài hết cho bố, để con bé đứng một mình!”Ninh Hồi thực sự vô cùng tủi thân, cánh tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, vốn dĩ cơn buồn ngủ nồng đậm, bây giờ buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất rồi.Nguyễn Lưu Tranh nhìn bóng lưng nho nhỏ của