Khi Ninh Ngộ và Ninh Hồi về đến nhà, Ninh Tưởng đã ở nhà rồi, cười hiền lành chào đón hai đứa.“Đi đâu chơi vậy?”“Anh, bọn em đi xem kịch nói ạ!” Anh trai trong miệng Ninh Hồi trước giờ chỉ có một mình Ninh Tưởng, còn về Ninh Ngộ lớn hơn cô bé mấy phút, chỉ là Ngộ bảo của cô thôi.Vừa vào đến cửa nhà cô bé đã nhìn thấy hộp bánh kem trên bàn, là nhãn hiệu và vị cô bé thích, cực kỳ vui vẻ, sau một tiếng “cảm ơn anh” thì ôm lấy chiếc bánh, cô biết là bánh anh mua về cho cô, cửa hàng này có một chi nhánh gần trường anh, mỗi lần anh về nhà đều sẽ mua cho cô,Phải, cô bé thích ăn bánh kem, giống như mẹ vậy, nhưng cô bé kén ăn hơn mẹ rất nhiều, ví dụ như, bất luận là bánh kem gì, lớp trên cùng sẽ không ăn, bất kể là mousse hay là hoa quả, hoặc là bơ hay bất kỳ thứ gì khác, cô bé chỉ ăn phần lõi bên trong, nhưng nếu như mua cho cô bánh xốp thuần không có bất kỳ thứ gì thì cô lại không chịu.Người có thể nuông chiều cô như vậy chỉ có Ninh Tưởng.Cho nên, khi cô bé cẩn thận từng chút lấy chiếc bánh kem nhỏ khoảng 20cm ra, Ninh Tưởng liền theo thói quen tự nhiên cầm lấy dao cắt bánh, thuần thục nhẹ nhàng gạt lớp mứt hoa quả và hạt trên mặt bánh kem đi.Ninh Hồi cười hì hì, “Anh, kỹ thuật dùng dao của anh càng ngày càng tốt nha!”Ninh Tưởng cười, có ý trêu cô bé, “Thật vậy á? Vậy không uổng công học giải phẫu rồi!”Ninh Hồi nhìn con dao nhỏ đó, trước mắt bỗng chốc hiện lên hình ảnh Ninh Tưởng cầm dao giải phẫu tử thi, gương mặt nhỏ tinh tế nhăn lại, “Anh, anh có thể đừng nhắc đến giải phẫu lúc ăn không ạ?”Ninh Tưởng nghe xong cười haha, đẩy bánh kem đến trước mặt cô bé, “Ăn đi.” Trong mắt lấp lánh toàn là yêu thương.Đối với hành động như vậy của Ninh Tưởng, Ninh Ngộ rất không đồng tình, “Anh, con bé đã là học sinh trung học rồi! Anh còn chiều nó như vậy! Con bé không có tay sao?”Ninh Tưởng chỉ dùng ánh mắt cười cười trả lời Ninh Ngộ, tựa như đang nói, em không thế à?Ninh Ngộ cau mày thở dài, quả thực hết cách, trên miệng thì nói không thể chiều chuộng cô bé, nhưng có lần nào không chiều đâu?Ninh Hồi lè lưỡi với Ninh Ngộ, dùng cái thì nhỏ đưa miếng bánh đầu tiên đến bên miệng Ninh Tưởng, “Anh ơi ăn.”Anh trai yêu thương cô như vậy, miếng đầu tiên đương nhiên phải cho anh!Ninh Tưởng cũng không khách sáo với cô bé, há miệng ăn.Ninh Hồi lại lấy một miếng nữa, nịnh nọt chạy đến bên cạnh Ninh Ngộ bón cho cậu, ngữ khí mềm dẻo, “Ngộ bảo ngoan….”Ninh Ngộ khó tình hừ một tiếng, cuối cùng vẫn rất giữ thể diện cho cô bé ăn.Một chiếc bánh kem nhỏ, ba anh em anh một miếng em một miếng, rất nhanh đã ăn xong.Ninh Hồi lại nhớ tới lời nói của Tiêu Nhất Nhất trước đó, ngẩng đầu hỏi Ninh Tưởng, “Anh, có phải anh có bạn gái rồi không ạ?”Trong mắt Ninh Tưởng có gì lóe lên, “Không có, sao đột nhiên hỏi như vậy?”Ninh Hồi cười ha ha, “Anh Nhất Nhất nói ạ! Còn nói, nếu không thì sao anh không tụ tập cùng bọn họ!”Ánh mắt Ninh Tưởng bình tĩnh lại, xoa tóc cô bé, “Học hành càng ngày càng bận, nếu muốn ưu tú giống như bố thì anh không cố gắng không được! Có điều, có bận nữa thì cũng sẽ không quên về nhà thăm Hồi bảo!”“Hì hì!” Ninh Hồi cọ vào lòng bàn tay Ninh Tưởng, “Anh, anh có dự định gì ạ? Sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ sao?”“Không!” Ninh Tưởng nhìn Ninh Hồi, trả lời rất chắc chắn.“Thật sao ạ? Nhưng lần trước bố còn nói, sau năm năm sẽ để anh ra nước ngoài học song bằng.”Ninh Tưởng cười nói, “Bố cũng không đi nước ngoài học song bằng mà! Yên tâm đi, anh sẽ không ra nước ngoài đâu! Hồi bảo hy vọng anh đi sao?”Ninh Hồi lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nghiêm túc xị mặt, “Không hy vọng, nhưng mà nếu như ra nước ngoài có lợi cho sự phát triển tương lai của anh, thì em sẽ ủng hộ anh!”Ninh Tưởng ngưng mắt nhìn cô bé, sự dịu dàng trong mắt như dòng nước dập dờn, lại một lần nữa nhấn mạnh, “Yên tâm, anh sẽ không ra nước ngoài đâu.”Chuyện họp phụ huynh thi giữa kỳ của Ninh Hồi, Ninh Tưởng cũng đã nghe qua, có điều cũng không chê cười cô bé, chỉ có buổi tối cùng Ninh Hồi làm bài tập, mãi đến đêm muộn, phải để cậu thúc giục Ninh Hồi đi ngủ, Ninh Hồi mới miễn cưỡng thu dọn sách vở.Đều này khiến Ninh Tưởng rất ngạc nhiên, lẽ nào một lần thi giữa kỳ thất bại thực sự khiến Ninh Hồi thay đổi?Mãi đến trước khi đi ngủ Ninh Hồi nói với cậu, nhất định sẽ không để bố mẹ thất vọng, cậu mới cảm thấy có lẽ Hồi bảo thực sự trưởng thành rồi.Có điều, bất kể Ninh Hồi như thế nào đều là bảo bối trong tim cậu, việc Hồi bảo muốn làm, cậu sẽ không tiếc sức lực giúp cô thực hiện.Nhìn Ninh Hồi nhắm mắt lại, nhìn khóe môi cong lên một chút, dém lại chăn cho cô rồi mới khẽ khàng rời khỏi phòng.Sau khi về phòng cậu mới phát hiện, điện thoại của cậu có mấy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn có một chuỗi tin nhắn: Bây giờ ngay cả điện thoại của mình cậu cũng không nhận sao?Ninh Tưởng, nói đến tàn nhẫn, cậu quả thật là người tàn nhẫn nhất trên đời!Ninh Tưởng, có bản lĩnh thì cả đời cậu đừng nhìn mặt mình! Mình xem cậu có thể trốn đến khi nào!Ninh Tưởng, mình yêu cậu, mình không sai!Cậu âm thầm thở