Mặc dù vốn biết Vương Nhất Hàm không phải một cô gái sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, nhưng nghe thấy cô ấy đã ở trong nhà cuối cũng cũng hoàn toàn yên tâm.Sau đó, thời gian chầm chầm trôi qua giống như trước đó, điều bất đồng là, Ninh Tưởng từ một tuần thậm chí hai tuần về nhà một lần lúc đầu, biến thành mỗi ngày đều về nhà, chỉ vì muốn dạy kèm cho Ninh Hồi.Ninh Hồi là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, nhưng vì thời gian dài không cố gắng cho nên kiến thức của cô bé có lỗ hổng, biết mỗi tuần cô sẽ đến nhà họ Tiêu học thêm một lần, nhưng nhiều lỗ hổng như vậy không phải một tuần một tiết học thêm là có thể lấp đầy được, học tập phải là quá trình tích lũy từng ngày.
Nói thật Ninh Hồi như vậy cậu cũng có lỗi, do cậu quá nuông chiều mà thành, cậu phải chịu trách nhiệm…Không chỉ Ninh Hồi, người trong nhà cũng cảm thấy ngạc nhiên đối với việc Ninh Tưởng chăm chỉ về nhà như vậy.Ninh Tưởng lại làm nũng với Ôn Nghi, “Bà nội, bà không biết cơm ở trường khó ăn bao nhiêu đâu, con được tài nghệ nấu nướng của bà nuôi lớn, ở trường phải ăn khổ mấy năm, bây giờ khó khăn lắm mới không bận rộn nhiều nữa, muốn về ăn mấy bữa cơm ngon canh ngọt mà bà còn nói con!”Trước giờ Ninh Tưởng luôn hiểu chuyện, hiếm thấy dáng vẻ trẻ con như vậy, Ôn Nghi nghe xong liền cười tươi như hoa, vỗ vỗ cánh tay Ninh Tưởng, “Bà hy vọng con về nhà hàng ngày mà, nhưng không phải sợ con mệt sao? Được rồi, không bận thì về hàng ngày đi! Hôm nào bà cũng đích thân xuống bếp nấu món ngon cho con!”“Con cảm ơn bà!” Ninh Tưởng nịnh nọt nói, “Con còn sợ bà mệt ấy.”“Không mệt không mệt!” Ôn Nghi cười nói, “Bây giờ bà đang nhàn quá đây!”Ninh Tưởng không nói thêm gì nữa, bà nội nói đích thân xuống bếp, thực tế cũng chỉ là chỉ huy nhà bếp phối món thế nào, bây giờ trong nhà bất luận là bố mẹ hay là dì giúp việc đều không để cho bà tự mình xuống bếp nữa.Việc Ninh Tưởng dạy kèm cho em gái rất im hơi lặng tiếng, chỉ là cùng cô bé làm bài tập, nhưng trong quá trình chữa lỗi sai cho cô bé, liền liên hệ phần kiến thức hồi cấp hai bị hổng và kiến thức đang học bây giờ với nhau, tự mình biên soạn đề bài, ra đề mới cho cô bé, làm rồi lại giảng, một câu sai cũng sẽ giảng một tiếng trở nên.
Chính sự giảng giải mỗi ngày như vậy, khiến hệ thống kiến thức của Ninh Hồi dần phong phú và đầy đủ hơn, nhưng chính bản thân cô bé lại hồn nhiên không biết, chỉ coi công trình dạy kèm to lớn của anh trai trở thành một lần kiểm tra bài tập bình thường.Cô bé vẫn kiên trì mỗi tuần một lần đến chỗ Tiêu Nhất Nhất học thêm, trở về lại phác một bức tranh của Tiêu Nhất Nhất, gộp nó vào tập tranh của cô bé, số tranh trong tập theo đó dần dày lên, Tiêu Nhất Nhất đã tốt nghiệp đại học, tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu sinh.
Trước đó anh đã nói sẽ không ra nước ngoài, là thật.Chuyện này đối với Ninh Hồi mà nói đương nhiên là chuyện tốt, anh Nhất Nhất vẫn có thể tiếp tục dạy kèm cho cô bé không phải sao?Mùa tốt nghiệp, trong mắt rất nhiều người đều là thời gian chia xa buồn bã, đám các cô cậu lại bình tĩnh lạ thường, tựa như chẳng chịu một chút ảnh hưởng nào.
Trưởng thành rồi, nhưng, họ vẫn là họ, Bắc Kinh vẫn là Bắc Kinh.
Năm con người bọn họ thậm chí trong thời gian nghỉ hè đã tụ tập rất nhiều lần, cùng nhau đi bơi, cùng nhau đi ăn kem, cùng nhau đi hát, còn cùng nhau đi leo núi ngắm mặt trời mọc.Thời gian, sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy chứ?Nhưng mà họ lại sai rồi, chí ít thì có bốn người đã sai.Khi kỳ nghỉ hè qua được hơn một nửa, Vương Nhất Hàm mời bọn họ đến dự tiệc.Vốn cho rằng là một lần tụ họp bình thường, bốn người không chuẩn bị thứ gì, cứ thế đến điểm hẹn.Vương Nhất Hàm chuẩn bị rượu, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy.Điều này khiến bốn người lục đục đi đến đều cảm thấy quái lạ.“Chị Nhất Hàm, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Ninh Hồi cẩn thận nhớ lại một chút, hôm nay không phải sinh nhật của bất cứ ai trong năm người họ, cũng không phải lễ tết gì, chị Nhất Hàm long trọng như vậy là sao nhỉ?Vương Nhất Hàm rót rượu cho Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất.Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất đều là người biết tự kiềm chế, mặc dù biết uống rượu nhưng bình thường uống rất ít, Ninh Ngộ thuộc về dạng thiếu niên thích uống chộm, còn Ninh Hồi thì không động đến một giọt rượu, cho nên hành động này của Vương Nhất Hàm cộng với nụ cười mỉm có chút chua xót của cô ấy, khiến trong lòng mọi người đều trầm xuống.Quả nhiên, Vương Nhất Hàm cụp mắt xuống, nhìn ly rượu trước mặt Ninh Tưởng, tựa như đang cười nhưng nụ cười không được tự nhiên, “Phải, không phải ngày gì đặc biệt, chỉ là….ngày mọi người tiễn chị thôi.”“Tiễn cậu? Cậu muốn đi đâu?” Người lên tiếng đầu tiên lại là Tiêu Nhất Nhất, một Tiêu Nhất Nhất luôn luôn điềm tĩnh.Ninh Tưởng chỉ hơi giật mí mắt, không có thêm bất cứ phản ứng nào.Cậu cũng không biết cái Vương Nhất Hàm gọi là “không biết sẽ xảy ra chuyện gì” rốt cuộc là chuyện gì, cuối cùng việc này cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào là điều này?Vương Nhất Hàm từ năm tư đại học đã thực tập ở công ty của bố mình, với tư cách là con gái duy nhất của nhà họ Vương vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo, vốn dĩ cô không có dự định ra nước ngoài, quyết định này có được tính là đột nhiên không?“Không phải cậu nói sẽ không ra nước ngoài sao?” Tiêu Nhất Nhất có chút tức giận, tức giận đến mức hơi mất khống chế.“Phải, vốn dĩ mình không muổn ra nước ngoài.” Cô ấy nhìn Ninh Tưởng một cái, “Nhưng bố mẹ mình hy vọng mình có thể ra nước ngoài học chuyên sâu.”Chuyện này cũng là nói thật, Vương Triết lăn lộn cả đời trong giới IT, nỗi tiếc nuối lớn nhất là học hành không đủ, thời còn trẻ chỉ kiếm được một tấm bằng chẳng ra làm sao, sau này dùng thời gian cả đời không ngừng học tập, lập nghiệp không dứt, học tập không ngừng; còn thành tích của Tô Chỉ San khủng hơn Vương Triết rất nhiều, nhưng vừa tốt nghiệp đã giẫm vào con đường hôn nhân, đã bẻ gãy vây cánh của mình, là cô ấy