Đây thực sự là một việc ngoài ý muốn.Từ ngày đầu tiên bắt đầu sống cùng nhau, anh luôn luôn dùng “áo mưa”.Từ trước đến nay cô không chất vấn anh vì sao không muốn có con, anh không muốn cũng tốt, tạm thời không muốn cũng tốt, chung quy lại anh có lý do của mình.
Hơn nữa, thời gian anh học tiến sĩ bận rộn như vậy, đại khái bất luận về mặt tâm lý hay là về mặt thời gian đều không phải thời kỳ có điều kiện tốt nhất để sinh con.Rõ ràng đêm đó anh cũng dùng biện pháp phòng tránh, không biết làm sao lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để mang thai luôn rồi.Nhưng mà, đã đến rồi cô sẽ không từ chối, đứa trẻ này, cô dự định sẽ giữ lại, cho dù đối với tương lai sau này của cô và anh cô đã không còn quá nhiều tin tưởng.
Lần này anh đi một tháng, vẻn vẹn chỉ gọi một cuộc điện thoại về lúc mới tới nơi báo số điện thoại của anh ở bên đó, sau đó thì không còn chút tin tức gì nữa.Cô cũng không định giấu diễn chuyện đứa trẻ với anh, nhưng mà, cô hy vọng có thể nói cho anh biết vào lúc anh chủ động gọi điện thoại về.Một tháng này đến nay, cô đều không chủ động gọi điện thoại cho anh, cô luôn chờ đợi, đợi anh gọi về.Cô nghĩ, phàm là anh có một chút xíu bận tâm hay nhớ tới cô, cũng có thể gọi điện về.
Cô muốn xem xem, nếu như cô không giữ chặt sợi dây, chỉ thả con diều này thì liệu anh còn nhớ có một sợi dây như vậy trong tay cô hay không.Nói về diều, trong tên của cô có một chữ “Tranh”(1) nên đối với diều luôn có một niềm yêu thích đặc biệt.
Vào một mùa xuân ấm áp hoa nở nào đó, cô kéo anh đi thả diều cùng cô, liền nói đến nguồn gốc tên của mình, cũng từng mỉm cười hỏi anh, “Anh đã từng mất diều chưa?”(1) diều giấy âm Hán Việt là “phong tranh”Trong nháy mắt cô đã hiểu, thứ anh mất đi có lẽ không phải là diều.Cô vốn mang anh ra ngoài chơi là muốn khiến anh cảm nhận được một chút ngây thơ chất phác, muốn khiến