Tính cách của cô trước giờ không hề thay đổi, cuộc đời này ngoài lúc bảo vệ luận văn ra thì chưa bao giờ nói nhiều như vậy, nói xong cũng xúc động không thôi, hai tay sớm đã nắm lại thành quyền.
Trong đám người xung quanh không ngừng vang lên tiếng chụp ảnh, trên hệ thống internet phát triển như bây giờ, cô thực sự không biết có người sẽ đăng lên trên mạng hay không, đăng lên thì sẽ là thông tin như thế nào.
Cũng có người thấp giọng bình luận, đại bộ phận đều kinh ngạc cảm thán hóa ra chân tướng là như thế này! Hoặc là, những câu trên thế giới mà lại vẫn còn loại con cái như vậy sao.
Đôi nam nữ đang ngồi trên mặt đất thấy dư luận xung quanh đang nghiêng về phía bác sĩ, khóc lóc nói, “Các người thân làm bác sĩ, không thể ỷ vào việc có văn hóa mà ăn nói bắt nạt người như vậy ! Chúng tôi văn hóa thấp, cũng không nói lại được, mẹ tôi xảy ra chuyện ở bệnh viện, chúng tôi đương nhiên tức giận! Các vị, trong nhà mọi người cũng có người bệnh, đổi thành mọi người, nếu người nhà tự sát ở bệnh viện thì mọi người có sốt ruột không? Chúng tôi nôn nóng, đến bệnh viện hỏi xem tình hình như thế nào?”Người phụ nữ đó khoc lóc đến mức đuôi thẳng hai chân, “Chồng tôi tính tình có chút nóng nảy, giọng điệu nói chuyện hơi nặng nề, nhưng bác sĩ vì sao lại đánh người? Còn vu khống chúng tôi bất hiếu, trên đời này có còn vương pháp không? Có còn thiên lý không? Chúng tôi là dân thường không có năng lực chỉ có thể bị chèn ép thôi sao? Tôi biết bệnh viện của các người có người chống lưng đằng sau, chúng tôi cũng không cầu gì, chỉ muốn các người điều trị tốt cho mẹ tôi cũng là sai sao? Hả.
”Nguyễn Lưu Tranh bị những lời đổi trắng thay đen này làm cho khâm phục, không nhịn nổi cười lạnh châm biếm, “Phải rồi! Các người quan tâm bà Thái nhiều như vậy đấy! Thị lực của bà Thái kém như vậy, bệnh viện muốn để cho người nhà các người đến trông nom bên cạnh, nhưng các người có đến chăm sóc mẹ mình không? Bây giờ bà Thái xảy ra chuyện, các người vừa vào đến viện đã túm lấy tôi đòi bệnh viện chịu trách nhiệm, ngay cả vào nhìn mẹ mình một cái xem có tốt hay không cũng không có thời gian! Các người tự mình chửi bới, làm loạn ở bệnh viện cả một buổi sáng, các người có hỏi một câu nào về tình hình của bà Thái chưa?”“Đây….
.
đây là như thế nào vậy?” Một giọng nói run rẩy vang lên.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn qua, bà Thái trên cổ tay vẫn quấn băng gạc đang được người khác dìu ra ngoài.
Là người nhà của bệnh nhân nằm cùng phòng với bà Thái đỡ ra, trước đó bà vẫn đang ngủ, tỉnh dậy đôi mắt cũng không tiện, nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ cũng không để tâm lắm, mãi đến khi có người cùng phòng nói đứa con trai đang đánh nhau với bác sĩ ở bên ngoài, bà ấy mới đi ra.
Bà lão mở to đôi mắt đục ngầu, trong miệng kêu, “Tiểu Ninh! Tiểu Ninh!”“Con ở đây, bà ạ.
” Ninh Chí Khiêm không quan tâm đến hai người đang ngồi dưới đất, tiến lên phía trước đỡ lấy bà Thái.
Bà Thái nắm tay anh sau đó lập tức chắn trước mặt anh, khẩn trương dùng cơ thể gầy yếu của mình bảo vệ cho anh, “Bác sĩ Ninh, con mau đi đi! Đi nhanh! Con là người tốt, đứa con trai này của bà….
rất ngang ngược!”Ngay cả mẹ mình cũng không nói đỡ cho bọn họ, những người xung quanh càng thêm bình luận không tốt về hai người này.
Người phụ nữ đột nhiên bò lên trước ôm lấy chân bà Thái khóc lóc, “Mẹ, mẹ thật đáng thương, người có chuyện gì suy nghĩ không ra thì nói với bọn con! Tại sao phải làm như vậy! Bệnh viện quá vô trách nhiệm! Mẹ, mẹ yên tâm, bọn con nhất định đòi bệnh viện cho người một cái công đạo!”Bà Thái lại giậm chân, “Được rồi! Chúng mày đừng có đến bệnh viện hại người nữa! Tôi là một bà già neo đơn, chết cũng được sống cũng được, chỉ có chuyện như vậy, các người đừng đến hại bác sĩ!”“Mẹ, người làm sao lại nói như vậy?” Người đàn ông cũng từ nền nhà bò lên, dựa vào bên cạnh bà Thái, “Mẹ, con biết, chúng con bình thường đều bận rộn, nhưng mà chúng con thật sự rất lo lắng cho mẹ, vừa nghe nói mẹ xảy ra chuyện bọn con liền vội vàng chạy tới bệnh viện, chẳng qua muốn hỏi bác sĩ tình hình cụ thể, kết quả là bị bác sĩ đánh cho bò không nổi….
”“Được rồi! Đừng có mà nói hươu nói vượn nữa! Tiểu Ninh là người tốt, bác sĩ đều là người tốt! Tôi ở bệnh viện, các người không đến, đều là họ mở lòng bao dung tôi!” Bà Thái vẫn dùng cơ thể bảo vệ Ninh Chí Khiêm.
Hai người này nghe bình luận của mọi người xung quanh, bà Thái lại hoàn toàn không đứng về phía họ, mặt mũi mất sạch, hai gương mặt cũng đỏ bừng lên, dường như người phụ nữ lại tiếp tục muốn khóc lóc, bị người đàn ông dùng ánh mắt ngăn lại.
“Mẹ, mẹ vẫn đang bệnh, quay về giường nằm nghỉ thôi.
” Người đàn ông cẩn thận đỡ lấy bà.
Ninh Chí Khiêm nhìn trên hành lang này chen chúc đầy người, bắt đầu điều khiển mọi người tản ra, “Đều quay về đi, đừng nhìn nữa, lập tức làm việc, bác sĩ phải đến kiểm tra phòng rồi.
”Nhìn thấy mọi chuyện kết thúc rồi, mọi người cũng nghe lời anh, sôi nổi rời đi.
Người đàn ông đỡ bà Thái vào trong phòng bệnh, người phụ nữ mặc dù không phục, nhưng ý của người đàn ông đã như vậy bà ta cũng không thể làm trái, cùng đi vào trong.
Ninh Chí Khiêm nhìn thấy đích thực không còn chuyện gì nữa, nét mặt bình tĩnh, dắt các bác sĩ trở về văn phòng.
Không lâu sau, bác sĩ và y tá ca ngày đều đến, cảnh sát đến, chủ nhiệm khoa cũng đến, từng người triển khai công việc, cảnh sát hỏi khẩu cung, bác sĩ họp giao ban như thường.
Ninh Chí Khiêm bị chủ nhiệm Lưu phê bình một hồi, “Bác sĩ Ninh, cậu là nhân vật gương mẫu của khoa! Cậu lại cầm đầu ảnh hưởng đến như vậy? Bác sĩ Ninh! Cậu khiến tôi quá thất vọng! Từ khi nào cậu trở nên hồ đồ như vậy?”Anh lại không nói gì, chủ nhiệm Từ nói gì đều im lặng lắng nghe, không giải thích cũng không nhận sai.
Nguyễn Lưu Tranh đứng ở một bên, nhẫn lại không được, “Chủ nhiệm Lưu….
”Ba chữ vừa mới bật ra, phát hiện Đinh Ý Viên và cô cùng trăm miệng một lời kêu lên.
Cô và Đinh Ý Viên nhìn nhau một cái, chủ nhiệm Lưu lập tức nói, “Hai người không cần nói gì cả, sự việc vừa rồi tôi đều biết! Nhưng cậu ta vẫn là không đúng! Không cần giải thích cho cậu ta! Bình thường các người mở cuộc họp học tập đều đã nói rõ rồi!”Bây giờ anh mới có động tĩnh, nhìn hai người một cái, “Mọi người đừng nói gì cả.
”Nguyễn Lưu Tranh đành chịu, chỉ có thể cùng Đinh Ý Viên giữ im lặng.
Chủ nhiệm Lưu tiếp tục phê bình oanh tạc anh một trận, anh đều im lặng lắng nghe, sau đó, chủ nhiệm Lưu cũng hết cách với anh, tức giận bỏ đi.
Ngay sau đó anh đi xuống phòng cấp thuốc một vòng, cầm một lọ cồn, ngồi xuống, giọng nói thanh lạnh không cao không thấp vừa đủ lọt vào tai, “Qua đây.
”Một tiếng qua đây này là gọi ai?Cô nhìn trái nhìn phải, ngoài cô ra, trong văn phòng vẫn còn mấy người nữa, Đinh Ý Viên cũng ở đây, anh gọi ai?Ánh mắt của bác sĩ Trình dừng trên người cô một chút.
Những ngón chân của cô di chuyển, cắn cắn môi, không quá khẳng định, trong văn phòng trong nháy mắt cũng im lặng, bầu không khí có chút dị thường, mặt cô lại bất giác cảm thấy như đang bị thiêu cháy.
Cô vẫn có dự cảm, đây đúng là đang gọi mình, nhưng mà, suy cho cùng tì sự hiểu lầm về bánh kem cũng đã xảy ra rồi!Ai da, cái con người này thật là! Gọi ai đi qua thì gọi tên một tiếng không được sao?Anh không đợi có người phản ứng không, ánh mắt nhìn qua, rất nghiêm túc, sắc mặt so với bình thường càng lạnh lùng hơn, giọng nói cũng hơi lên cao, “Qua