“Tiêu nhị ca này, bọn em đến tìm anh là có công việc, chúng ta nói về việc chính được không?” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mình cần phải ngắt lời Tiêu đại luật sư, bằng không gặp mặt luật sư này sẽ trở thành ngày hội xem mắt mất.Tìm người….
Tim gan cô run rẩy, không kìm lòng được lén lút liếc nhìn Ninh Chí Khiêm đang ngồi bên cạnh, phát hiện ra anh vẫn ngồi ngay ngắn, như không có chuyện gì, trong lòng hơi yên tâm.“Công việc?” Tiêu Y Đình cười, “Không phải anh đang nói công việc sao? Có việc gì quan trọng hơn việc đại sự của Tranh tiểu muội nhà chúng ta chứ?”“Tiêu nhị ca, công việc em nói là chuyện khởi kiện… ”“Anh biết! Không phải đã nói rồi sao?” Tiêu Y Đình xua xua tay, “Hay là em cảm thấy Tiểu Ngũ hơi trẻ quá? Kỳ thật cũng không sai biệt lắm…”“Không phải, Tiêu nhị ca, đã có chút thay đổi rồi ạ….” Trước kia cô nói với Tiêu Y Đình là việc giúp bà Thái khởi kiện con trai bà ấy không hoàn thành nghĩa vụ phụng dưỡng, mà bây giờ đã có thay đổi, cô muốn nói đến khởi kiện vấn đề tung tin đồn nhảm và xâm phạm quyền danh dự cá nhân.Tiêu Y Đình vẫn bày ra biểu cảm đã hiểu rõ, “Anh biết rồi mà! Cái đồ bỏ đi này đánh người còn để người ta bắt được thóp! Thật là ném hết mặt mũi của mười sáu người bọn anh mà!” Anh ấy thuận tay chỉ vào “đồ bỏ đi” đang ngồi nín thinh trên sô-pha.
“Có lúc nào mười sáu người bọn anh đánh người xong còn để lại đuôi cho người khác giẫm chứ? Tranh tiểu muội, em yên tâm, tối nay anh sẽ dạy lại cho nó cách đánh người như thế nào để không cho phép người ta kêu đau!”“….” Trọng điểm của cô không đặt ở đây đúng không? Cô không biết nhóm các anh rốt cuộc có mười mấy người, nhưng giống như Tiêu đại luật sự đều là độc nhất trong nhà, nhắc đến rất khó khăn….
Nhưng mà, ơ, Tiêu Y Đình biết chuyện này rồi? Nói cách khác Ninh Chí Khiêm đã nói qua với anh ấy? Cô quay đầu qua nhìn anh.Ninh Chí Khiêm bắt gặp ánh mắt của cô, gật đầu, “Ừm.” Ý là cô đoán đúng rồi.Cũng chính là thực sự đã nói rồi? “Anh đã nói rồi mà còn mang em đến?” Cô không hiểu nổi anh.“Hey! Tranh tiểu muội, đưa em tới đương nhiên là đặc biệt tới thăm anh rồi! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh gọi Tiểu Ngũ cùng nhau ăn bữa cơm! Em gái! Em gái!” Tiêu Y Đình quay đầu, hướng ra ngoài gọi “em gái” đích thực của anh ấy, không nhận lung tung nữa.Diệp Thanh Hòa chầm chậm đi tới, “Phòng ăn đã đặt rồi, còn Tiểu Ngũ thì đi Quảng Châu công tác.”“…….
Nghe lén anh nói chuyện hử!” Tiêu Y Đình vô cùng thân mật nhéo vào má Diệp Thanh Hòa.“Anh nói to như thế ở đường đối diện còn nghe được nữa là!” Diệp Thanh Hòa tức giận trừng anh ấy một cái, đi qua kéo tay Nguyễn Lưu Tranh, “Đi thôi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp!”Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy Diệp Thanh Hòa đã thay đổi, càng trở nên đẹp hơn, mà ngay cả khí chất cũng thay đổi, trước kia cô cảm thấy Diệp Thanh Hòa là đẹp theo kiểu yếu ớt lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác xa cách, bây giờ sự thờ ơ đó đã đổi chỗ cho sự khéo léo dịu dàng, không nói những cái khác, chỉ đơn giản là hành động Diệp Thanh Hòa chủ động kéo tay cô, nếu là trước đây cô ấy sẽ tuyệt đối không làm.Cho nên hai người ở cùng nhau, nhất định phải là quá trình dung hợp qua lại.
Trong những năm tháng yên lặng trôi đi, hai người càng dựa càng chặt, không chỉ mài mòn đi những góc cạnh của nhau, mà còn phải thẩm thấu lẫn nhau, trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, cuối cùng, trên người tôi có hình dáng của bạn, mà trên người bạn có khí chất của tôi.
Sự lạnh nhạt thờ ơ cô quạnh của Diệp Thanh Hòa đã được Tiêu Y Đình sưởi ấm.Đây mới là kết hôn! Đây mới là tình yêu! Cô và Ninh Chí Khiêm trước kia, không phải!Cùng Diệp Thanh Hòa ra ngoài, cô ấy an ủi cô, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, vụ kiện này chẳng có chút khó khăn nào, giao cho bọn chị, vui vẻ đi ăn cơm thôi!”Mà sau lưng họ, Tiêu Y Đình và Ninh Chí Khiêm cũng lần lượt đi ra ngoài văn phòng luật.“Anh nói này cậu mặc kệ những người kia ở trước cổng bệnh viện là có ý gì? Gọi Thời Khiêm đến mang người đi không phải là xong sao? ” Tiêu Y Đình vừa mặc áo khoác vừa nói.“Ừm.” Anh trả lời, “Mai Thời Khiêm sẽ mang bọn họ đi.”“Đợi mai?” Nháy mắt Tiêu Y Đình lại cười, “Thằng nhóc xảo quyệt! Cậu kiện họ tội tung tin đồn nhảm còn không đủ, còn muốn cho họ thêm tội quấy rối trật tự công cộng hả?”Sắc mặt anh không thay đổi, “Muốn nhìn xem cuối cùng bộ mặt hắn có thể xấu bao nhiêu! ”“Vâng, cậu cứ từ từ xem.” Tiêu Y Đình không quan tâm.Hai người đến cửa, lúc đi ra Ninh Chí Khiêm bất ngờ nói một câu, “Anh đừng làm bừa! Không phải Thời Khiêm phải đính hôn với tiểu thập tam nhà anh sao hả! Đến lúc làm ồn lên lại phiền người lớn hai bên không vui!”Anh ta cười, “Không phải còn chưa đính sao? Tiểu thập tam nhà anh không đồng ý đâu! Chỉ cần Tranh tiểu muội vừa mắt, tiểu thập tam nhà anh vừa vặn có thể viện cớ thoái thác.”Ninh Chí Khiêm im lặng không nói.Tiêu Y Đình liếc anh một cái, “Thế nào? Không vui?”“Không có.” Anh vẫn bày ra bộ dạng lạnh nhạt.Tiêu Y Đình đổi một biểu cảm nghiêm túc, “Lần này anh không cợt nhả với cậu, người đã quay về rồi cậu không có dự định tái hợp cùng cô ấy, vậy cậu là em trai anh, cô ấy là em gái anh, anh không thiên vị ai, à, không, nguyên tắc của Tiêu nhị anh cậu cũng biết rồi đó, con gái được thiên vị hơn một chút, Lưu Tranh là một cô gái tốt, cà phê là của cậu, còn phụ nữ thì chưa hẳn.”Ninh Chí Khiêm ngoại trừ sắc mặt lạnh đi mấy phần thì không nhìn