Nguyễn Lãng nhỏ hơn cô tám tuổi, cũng coi như là lúc bố mẹ có tuổi mới được sinh ra, thời gian qua đều được nuông chiều, tự nhiên cũng có thói quen coi trời bằng vung, từ nhỏ không ngừng gây rắc rối.
Sau này họa càng ngày càng lớn, lúc bố mẹ nhận ra vấn đề thì thời kỳ có thể dạy dỗ đã qua, ngoài “gậy đại pháp” thì không còn cách nào khác, biện pháp này cũng không thể trị được tận gốc, chỉ khiến Nguyễn Lãng càng thêm giảo hoạt, nó tự khoác cho mình một lớp vỏ bọc ngoan ngoãn vâng lời, nên gây ra rắc rối cũng không dám nhận.Ngày hôm sau thì Nguyễn Lãng đi, lại xông pha ra phim trường theo đuổi ước mơ của nó.
Câu nói kia của nó ném xuống, liên tục quẩn quanh bên tai cô: Chị, bỏ đi, buông quá khứ xuống, nên như thế nào thì như thế đó.Hai tuần sau cô chính thức nhận được thông báo đến Bắc Nhã bồi dưỡng.Ra khỏi thang máy đến văn phòng khoa là một khoảng cách khá ngắn, cô bước đi mà cảm thấy đôi chân nhũn ra, lông tơ dựng hết lên, mỗi bước đi đều quan sát trái phải, chỉ cần thấy người mặc áo blouse trắng hoặc là áo phẫu thuật màu xanh lục thì trong lòng sẽ nhảy dựng lên, cô lại cảm thấy mình giống như một tên trộm chứ không giống một bác sĩ đến để bồi dưỡng….Cuối cùng cũng đi đến văn phòng, cô nhanh chóng quét mắt vào bên trong, không hề phát hiện ra người nào đó, trong lòng hơi thả lỏng một chút, sở dĩ chỉ “hơi” là bởi vì chỗ này cô không biết đã tới bao nhiêu lần, các bác sĩ và y tá có còn quen biết cô không?Lại cẩn thận quét mắt lần hai, lập tức có một động lực mãnh liệt thôi thúc cô chui xuống một khe hở nào đó! Rất nhiều gương mặt quen thuộc! Cô cảm thấy mình còn có thể tiếp tục đứng thêm ở đây không phải dựa vào dũng khí, mà là nhờ da mặt dày!“Xin hỏi, chủ nhiệm Từ có ở đây không?” Cô tiếp tục mặt dày hỏi.Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, cô cảm thấy da trên mặt mình cũng đang bị thiêu cháy.“Tôi đây.” Một bác sĩ tuổi tác khá lớn nói.Vị chủ nhiệm Từ này là sau khi cô đi mới tới, cô không quen.“Chào ngài, chủ nhiệm Từ, tôi là Nguyễn Lưu Tranh đến bồi dưỡng ạ.” Cô phát hiện ra