“Ngày thường tan ca xong là giống như thỏ, sợ người ta bắt được em, hôm nay lại lề mà lề mề ở đó, không phải đang đợi tôi sao?”“….
” Thật là không có gì qua được mắt anh.
Cô cũng không muốn thừa nhận, “Phải, em đang đợi anh, em muốn hỏi anh phẫu thuật hôm nay em làm như thế nào?”Phẫu thuật đã hoàn thành không tồi, nhưng trong lòng anh thuộc cấp nào?“Cho dù làm không được hoàn mỹ lắm thì anh cũng nên nói một tiếng chứ, để em biết mình làm không tốt ở đâu.
” Cô sợ anh sẽ chú ý đến niềm vui của cô mà không nói sự thật, lại bổ sung thêm một câu.
“Rất hoàn hảo, không có chỗ nào không tốt.
” Anh nói rất chắc chắn.
Cô nặng nề thở phào một hơi, giữa đầu mày cũng giãn ra, “Vậy sao anh không nói gì!” Lời nói bất giác mang theo một chút giận dỗi.
“Lưu Tranh.
” Anh gọi tên cô, giọng trầm thấp, “Tôi biết em đang đợi tôi khen em, nhưng tôi sẽ không làm vậy.
”“…” Tâm tư bị nhìn thấu, hơi mất mặt chút, thấp giọng thầm thì, “Em không đợi anh khen, em sợ mình làm không tốt thôi….
”“Vì sao có thể cho phép mình làm không tốt?” Anh hỏi ngược lại cô.
“….
” Cô nhất thời không có gì để nói.
“Em không thể cho phép mình làm không tốt, mỗi một lần làm phẫu thuật của em đều nhất đinh phải hoàn hảo, bởi vì bất luận cái gì thì một lần không hoàn hảo của em đều sẽ tạo thành hậu quả.
Lưu Tranh, em phải nhớ kỹ, hoàn hảo không đáng được tán thưởng, càng không đáng để kiêu ngạo, đó là chuyện em phải làm, là yêu cầu căn bản đối với một bác sĩ ngoại khoa.
”Trước giờ anh chưa bao giờ dùng ngữ khí nặng nề như vậy để nói chuyện với cô, cô nhất thời sững sờ, nhưng cũng đã nhớ.
Câu nói này, sau này cũng đã trở thành lời răn nghiêm túc cho cô trong suốt cuộc đời làm bác sĩ, có lẽ, đây cũng là thứ quan trọng hơn cả kỹ thuật mà cô học được từ thầy Ninh.
“Lưu Tranh, đương nhiên, không phải ca phẫu thuật nào cũng đều có thể thành công 100%, có một vài vấn đề trước mắt chúng ta vẫn đang bó tay, nhưng chúng ta phải có yêu cầu đối với bản thân mình, trong mục tiêu của mình phải làm hoàn hảo một trăm phần.
”Cô yên lặng lắng nghe, thực sự tìm lại được cảm giác nghe thầy cô giáo dạy dỗ trong trường học.
“Lưu Tranh?” Người ở đầu kia thấy cô nửa ngày không có phản ứng bắt đầu gọi tên cô.
“Dạ, em vẫn đang nghe.
” Cô vội nói.
“Có phải lời tôi nói quá nặng nề rồi không?” Anh hỏi.
“Không, không phải…” Cô vội phủ nhận, “Trên vấn đề này, nghiêm túc một chút mới tốt ạ, em nghe rồi, cũng nhớ rồi.
”“Ừm, hiểu thì tốt.
”Những lời nói nghiêm túc lần này của anh lại khiến cho những suy nghĩ vướng mắc trước đây của cô vơi đi một chút, dòng xe từ từ chuyển động, cô vội nói, “Không nói nữa, thầy Ninh, phải lái xe rồi.
”Nói xong liền kết thúc cuộc gọi, di chuyển chầm chậm theo dòng xe, làn đường của anh bên đó vẫn tắc hơn so với cô, dần dần, hai người kéo giãn khoảng cách.
Về đến nhà, Nguyễn Lãng đang kéo hành lý chuẩn bị xuất phát, chuyến bay buổi tối, phải đi nơi khác làm hoạt động.
“Chị! Còn không về nữa là em đi rồi.
” Nguyễn Lãng cười hì hì với cô.
“Bây giờ đã đi hả? Ăn cơm chưa?” Thấy đứa em trai từng nghịch ngợm phá phách bây giờ cao lớn đẹp trai, lại còn bắt đầu bôn ba vì tương lai và sự nghiệp, trong lòng cũng vô cùng dễ chịu.
“Em ăn rồi! Mẹ làm cơm cho em ăn từ lâu rồi! Vẫn là cơm nhà ngon nhất, thực sự không muốn đi!” Nguyễn Lưu Tranh nghiêng người ôm Bùi Tố Phân.
Bùi Tố Phân rất thích con trai quyến luyến như vậy, ngoài miệng lại nói, “Tiểu tử ngốc, lớn thế nào rồi còn làm nũng!”Nguyễn Lãng cười hì hì, gọi Nguyễn Lưu Tranh qua một bên.
“Sao thế? Còn có bí mật gì muốn nói cho chị à?” Nguyễn Lưu Tranh cười, xoa xoa đầu em trai, phát hiện chiều cao của em trai xấp xỉ Ninh Chí Khiêm, cao hơn cô một đoạn dài, không nhịn được cảm thán, “Trưởng thành rồi.
”Nguyễn Lãng ngại ngùng gãi gãi đầu, “Chị, cái đó…”Vừa thấy bộ dạng khó xử này của cậu, Nguyễn Lưu Tranh liền biết, “Sao thế? Thiếu tiền hả?”Nguyễn Lãng cười hì hì, “Chị là người hiểu em nhất!” Nói xong lại sợ chị tức giận, lập tức giải thích, “Chị, căn bản lần này quay phim kiếm được chút tiền, nhưng dẫu sao cũng là người mới, cat-xe thấp, hơn nữa lại mua xe cho nhà, với cả khoảng thời gian này về cũng tụ tập với bạn bè mấy lần, cho nên…”“Em lại tụ tập với đám người nào?” Nguyễn Lưu Tranh vẫn không yên tâm với đứa em trai này, mấy người bạn tốt trước kia của nó đều không học hành tử tế.
“Chị, chị yên tâm đi! Em đã cắt đứt quan hệ với bạn bè trước kia rồi, mấy người bạn bây giờ đều rất đáng tin cậy, anh rể cũng quen!” Nguyễn Lãng vội nói.
“Nguyễn Lãng!” Nguyễn Lưu Tranh đắn đo một chút, vẫn rất nghiêm túc nói với Nguyễn Lãng, “Không phải chị phải đối em kết giao bạn bè, nhưng chúng ta phải biết lượng sức mới được! Đây cũng không phải chị tiếc tiền, mà là chúng ta không người trong nhóm đó, không nhất thiết phải len vào trong đó!”Nếu như bạn bè mới của Nguyễn Lãng anh đều quen biết, không phú thì quý như vậy, lại ở độ tuổi này của Nguyễn Lãng, mỗi người tất nhiên ra tay xa xỉ, Nguyễn Lãng ở trong vòng tròn như vậy, ăn không uống không mãi của người khác, khó tránh người ta khinh thường, nhưng nếu nó cũng phùng má giả làm người béo* , thì hà tất phải như vậy?* giả vờ mình giỏi để giữ thể diện mà làm những việc không phù hợp với khả năng của mình.
Nguyễn Lãng tuổi trẻ tràn đầy sức lực, đương nhiên không đồng ý với