Tinh thả lỏng người, bên tai tiếng nhạc ầm ĩ như mọi khi nhưng lại khiến cậu khó chịu đến lạ.
Dạ dày truyền đến cơn gợn buồn nôn đầy khó chịu.
"Anh Tinh, làm ly rượu đi." Một người đưa đến ly rượu trắng trong cốc thuỷ tinh, mời mọc.
"Uống đi.
Tao hôm qua bị đau dạ dày, không uống được." Tinh đẩy ra từ chối.
"Anh Tinh biết sợ từ lúc nào thế? Đi nhậu lại uống nước lọc à?" Có người cười cười hỏi mỉa mai.
Tinh mím môi, bàn tay cũng định vươn ra cầm lấy ly rượu.
Nhưng mà vô tình lại lướt qua phần eo.
Bàn tay lại hạ xuống.
"Uống đi, tao không uống đâu."
Thấy không mời được, người kia liền rút về, ngồi xuống.
Động tĩnh này khiến cho cuộc vui trầm hẳn xuống.
Tinh cũng nhận ra điều này.
Cậu cứng ngắc đứng lên.
"Nay định ăn chơi một tí mà khó chịu quá.
Tụi mày tự chơi đi, tao về sớm một chút."
"Ấy, anh Tinh mới tới mà." Một người cười gượng gạo đứng dậy.
"Chơi đi.
Nay, mệt quá."
Nói rồi Tinh dúi một xấp tiền vào tay người vừa đứng dậy.
Thấy có tiền để chi trả cho cuộc vui, đám công tử cũng không níu kéo nữa.
Tinh rời phòng, tiếng ồn cũng biến lớn khiến cậu nhíu mày.
Dọc theo hành lang quán bar rồi rời khỏi đó, không khí bên ngoài lúc này đối với Tinh trở nên trong lành đến lạ.
Cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng cuối cùng cũng xuôi xuống.
Gió thổi tạt qua má của người thanh niên, khiến cho cơn đau đầu mơ màng thanh tỉnh hẳn lên.
Tinh vẫy một chiếc taxi, lúc nghe tài xế hỏi địa chỉ đến thì bần thần cả người.
Cậu nên đi đâu thì được.
Về nhà của Hùng Âm thì chẳng có ai, tự dưng trốn đi chơi xong lại chạy về đấy để ngồi, có bệnh mới về.
"Đi tới khu x đi."
Thôi thì về nhà cha mẹ.
Lâu rồi không cùng họ gặp mặt, trong nhà có người còn hơn là một mình.
Nghê Lan lúc thấy con trai đứng ở cổng thì cuống cuồng chạy tới.
Bà nhìn má cậu bị gió thổi đỏ ửng thì lo lắng không thôi.
"Trời lạnh như thế, sao không báo mẹ trước? Mẹ đợi cửa."
"Đột nhiên muốn về nhà thôi ạ." Tinh cúi đầu đi qua cổng.
Nghê Lan đầu óc nghĩ ngợi, sợ là hai đứa nhỏ cãi nhau, nhưng lại không có cách nào giám định.
Tinh còn không hiểu mẹ mình đang não bổ cái gì sao?
"Hùng Âm đi làm công chuyện.
Con về nhà ăn bữa cơm."
Nghê Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chạy đi làm cơm cho con trai.
Cha Tinh thấy con trai về, báo cũng quên đọc, định hỏi han nhưng bị ánh mắt của mẹ Tinh doạ cho im lặng.
Phải lựa lời lâu lắm mới không thốt ra lời đâm bị thóc, chọc bị gạo.
"Chưa ăn cơm à?"
"Dạ." Tinh đáp lại, ngồi vào ghế ăn chờ mẹ Tinh làm món.
Ít thịt rán cùng rau luộc và nước rau thanh đạm.
Nhưng Tinh lại ăn hết.
Có lẽ là đói, hoặc là đồ như này hợp khẩu vị nên là ăn hết sạch.
Lúc đặt đũa vào bể rửa, cậu còn nói cảm ơn mẹ Tinh, doạ cho Nghê Lan ngơ ngác đến quên cầm bát.
Tinh lúc này mới nhớ, lúc trước, cậu sau khi ăn xong sẽ lên tầng hoặc ra ngoài.
Không nói cảm ơn, cũng sẽ không thu dọn bát đĩa.
Mẹ Tinh nhận ra mình thất thố, ngượng ngùng đáp lại ừ, ừ.
Mà cha Tinh ngồi bên ngoài vẫn luôn lắng nghe, tờ báo trên tay mãi chưa đổi trang.
********************
Hùng Âm ba, bốn giờ sáng trở về nhà