Với sự phát hiện có nhiều thêm một đứa nhóc, gánh nặng mà Tinh mang mỗi ngày cũng nhiều hơn.
Phần bụng phát triển thấy rõ qua mỗi tuần, mấy vết rạn trải dài từ rốn xuống tận hông.
Hùng Âm nhìn thanh niên đang thở khó nhọc tiến vào nhà bếp tìm nước, phần bụng đã vượt qua mặt khiến dáng đi trở lên kì lạ.
Anh rót một cốc nước mát, đưa vào tay Tinh.
“Ngồi nghỉ chút đi.
Khó thở sao?”
Tinh nặng nề ngồi xuống ghế bàn ăn, uống xong cốc nước mới thở hắt ra một cái.
“Nặng quá.”
Hai đứa nhóc vừa tiến vào giữa tháng thứ năm mang thai, tổng trọng lượng phải gần một kí.
Nặng đến độ lúc nằm thẳng cứ như đem quả bí đỏ đè lên bụng vậy.
Không chỉ bụng, mà lưng cũng đau nhức không thôi.
Dù sao phía trước cũng mang nặng như thế, lưng không bị gì mới lạ.
Tinh uống được nửa cốc nước đã phải lạch bạch đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thai phụ bị chèn ép bàng quang nên đi vệ sinh cũng không phải việc gì lạ.
Nhưng mà bụng vượt mặt, Tinh không nhắm được trúng đích mà đi được.
Nhìn mớ hỗn độn bản thân vô ý tạo ra, cậu hậm hực cầm vòi xịt xịt đi.
Càng tức giận hơn là lúc cậu mặc quần áo.
“Hùng Âm, tôi không gài được cúc quần.” Tinh bất lực kêu lên.
Cậu buông thõng hai tay chán nản.
Quần áo lúc trước mặc rộng hiện tại đều chật rồi.
Kể cả là quần chun, lúc kéo lên cũng thấy thít bụng.
Hùng Âm tiến vào phòng, nhìn thanh niên như đang chịu nỗi buồn gì đó ghê gớm lắm đứng tần ngần trước gương, cúc quần bên dưới để đó, khoá cũng chỉ khoá được nửa chừng.
“Mặc quần này này.
Đừng mặc quần đó.” Anh mở tủ, lấy ra chiếc quần chun đã tháo chun.
Như thế thì chun không thể thít bụng được nữa.
Tinh cởi qu4n ra, nhưng mà ống quần đến bàn chân rồi thì không chịu rơi ra nữa.
Cậu ngồi xuống ghế, nhấc chân lên để với cũng không chạm được đến.
Phần bụng đang cản trở cậu.
“A! Cái đậu xanh rau má nó!” Thanh niên tức giận hét lên.
Cảm giác bất lực khiến cậu chảy nư0c mắt.
Hùng Âm đứng cạnh đó cũng bị doạ cho giật mình.
Anh vội vã tiến lại, cầm ống quần kéo ra.
“Được rồi, được rồi.
Tôi giúp cậu kéo ra.
Đừng giận.”
“Nó không chịu ra.” Tinh ấm ức mà chỉ cái quần đang vứt bệt dưới sàn.
“Lần tới không mặc nó nữa.
Quá bất tiện.” Hùng Âm phụ hoạ.
“Nào, nhấc chân lên, tôi giúp cậu mặc quần.”
Tinh thút thít mấy cái.
Cảm giác tức giận vơi đi rất nhanh.
Nhưng mà lại bị cái quần không chun chọc lên.
“Nó tuột này.” Nói rồi ấm ức chảy nư0c mắt.
Thanh niên lớn bụng không nhìn được đai quần, chỉ cảm nhận được phần đai quần kéo lên ngang hông, sau đó buông tay liền tuột xuống.
Có thế thôi cũng khiến cậu ấm ức đến phát khóc.
Nhìn Tinh nước mắt ngắn nước mắt dài, không buồn kéo lại đai quần, Hùng Âm vừa buồn cười vừa thương giúp cậu kéo quần lên.
Anh kiếm một cái ghim, ghim phần thừa lại, sau đó thả tay.
Lần này chiếc quần không tuột xuống nữa.
“Để tôi sửa thành dây rút cho mấy cái quần.
Như vậy lần tới cậu chỉ cần thắt dây rút là được.”
“Quần quần cái quần què.
Oà…” Tinh nức nở kêu lên.
Cậu ngửa mặt lên trần mà khóc.
“Nó cứ phản tôi.
Đến cái quần cũng phản tôi.”
Hùng Âm cũng hiểu, cái quần chỉ là giọt nước tràn ly cho cảm xúc của Tinh mà thôi.
Giống như tối qua, cậu phải nằm thẳng vì hai đứa nhỏ hễ thấy nghiêng người là sẽ đạp bụng.
Hùng Âm ở phòng bên cạnh cũng nghe được tiếng loạt xoạt trở mình khó ngủ thường xuyên của thanh niên.
Chưa kể cứ nửa