Đầu xuân năm mới, bọn họ đều không cần ra ngoài hay đi chúc Tết sớm.
Hùng Âm cũng hiếm có khi lười biếng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Tinh nằm nghiêng người, nửa phần bụng to như trái dưa hấu bị gối ôm đỡ lên.
Có lẽ hai đứa nhóc chưa tỉnh nên cậu ngủ khá an ổn.
Hùng Âm chống tay ngồi dậy nhẹ nhàng, di chuyển xuống dưới nhà nấu ít món ăn sáng.
Nói là ăn sáng nhưng đồng hồ cũng đã điểm mười giờ trưa.
Đợi mùi thơm của đồ ăn đánh thức người trên phòng cũng chẳng còn sớm sủa gì.
Tinh đi chân hai hàng xuống cầu thang, cẩn thận vịn tay mà lê từng bước xuống.
Hùng Âm thấy thế liền vội vã buông dao xuống, tiến lại đỡ người xuống.
“Cầu thang nguy hiểm quá, đợi qua Tết chúng ta chuyển xuống dưới lầu ở.”
Dưới tầng cũng có một căn phòng nhưng không ai ở.
Hùng Âm để nó làm nhà kho, hiện tại dọn dẹp đi là có thể làm thành phòng ngủ.
“Còn mấy tháng là sinh rồi, không cần đổi.” Tinh cũng không muốn đổi chỗ ngủ.
“Anh nấu cái gì thơm vậy?”
“Bao tử hầm tiêu, còn có ít hoành thánh mẹ tôi làm sẵn, nấu lên là được.”
Hoành thánh không lớn, không nhỏ, vừa vặn một miếng một cái.
Thịt tôm ngọt hoà cùng nước xương hầm.
Vị mì chính hẵng còn trên đầu lưỡi, Tinh rất thích mùi vị này.
“Tôi có cho thêm mì chính như tối qua cậu nói.
Thế nào?” Hùng Âm hỏi.
Tối qua Tinh kêu vị mì chính nhạt nên nước không đủ ngọt đậm.
Bản thân anh không thích vị mì chính đậm như này cho lắm.
“Ngon lắm.” Tinh gật gật đầu, lại xúc thêm một tiếng cho vào miệng.
Nếu như có các bậc phụ huynh, làm gì có việc bọn họ lại ăn món này mà không phải xôi gấc, đồ nếp với giò.
Ăn hết một nồi hoành thánh, Tinh mới buông thìa mà thả lỏng người trên ghế.
No đến nỗi không nhấc nổi người lên nữa.
Hùng Âm dọn bát đĩa, đi lên nhà chuẩn bị đồ đi chúc Tết hai nhà xong, lúc quay xuống thấy thanh niên một chân gác bàn, một tay ôm bát trái cây anh thái sẵn, nhàn nhã ngồi xem chương trình giải trí.
“Đừng ăn nhiều quá, sẽ bị tức bụng.” Nói rồi vươn tay cướp lấy bát trái cây.
Tinh cũng không cầm lại, nhai cho xong miếng táo trong miệng, thân mình trượt xuống ghế như người không xương.
“Không phải tôi muốn ăn.
Hai đứa nhóc muốn ăn.”
Lời biện hộ ấu trĩ này mà cậu cũng nói ra được.
Hùng Âm thở dài quay người đi cất bát, lại xếp đồ chúc Tết ra cửa.
“Buổi chiều chúng ta qua bên nội, rồi tối qua nhà cậu ăn tối được không?”
“Tại sao nhà tôi lại là nhà ngoại?” Tinh liếc mắt lên.
“Tôi không có bảo nhà cậu là nhà ngoại.” Hùng Âm chống chế.
“Qua nhà tôi trước rồi tối về nhà anh.”
“Được.”
Nhà cha mẹ Tinh đã trang hoàng xong từ hai lăm, đèn nhấp nháy trải dài từ cổng vào đến trong nhà.
Không khí thực sự rất vui nhộn.
Hai ông bà ngồi trong nhà xem chương trình giải trí.
Bọn họ chỉ có Tinh là con một nên mùng một trừ Tinh và Hùng Âm ra, cũng sẽ không có ai qua chúc Tết.
“Vào đi, vào đi.” Mẹ Tinh mở cổng cho hai con, khuôn mặt không giấu được niềm vui.
Cha Tinh đã pha sẵn trà, chờ họ vào liền rót ra, hẵng còn nóng.
Có lẽ suy tính đến Tinh đang mang thai, trên bàn có một gói trà Lipton pha liền đã bóc.
Mùi trà thơm thơm cùng với vị ngọt bay lên theo hơi nước nóng.
Tinh nhấp một ngụm, cẩn thận không bị phỏng lưỡi.
Hùng Âm đã ngồi trò chuyện với cha Tinh được một lúc, đều là mấy cái chính trị đàn ông thích bàn.
Mẹ Tinh thì kiếm ở đâu ra chiếc gối sưởi nước, đem nó lại cho Tinh ôm.
Gối sưởi nóng vừa phải, lúc áp lên bụng cảm giác ấm khiến cho hai đứa nhỏ thích thú đạp đạp mấy cái.
Nghê Lan sờ tay lên bụng, cảm nhận hai đứa cháu đang hoạt động cũng cười càng thêm tươi.
“Ai da, hoạt bát quá.
Đạp từ từ thôi.
Đau không con?”
“Đau gần chết.” Tinh bất lực đáp.
“Có cách nào khiến chúng ban đêm bớt đạp không mẹ? Chứ nửa đêm bị đạp, không ngủ được.”
“Đạp mới tốt mà.” Mẹ Tinh cười phì.
“Trước khi ngủ có uống đủ nước không? Nước ấm ấy nhé.”
“Đủ mà.” Tinh giọng chán nản đáp.
Nhưng mà tâm tình thì rất vui.
Bọn họ ở lại trò chuyện, Hùng Âm còn giúp hai ông bà leo lên kho áp mái lấy loa đài xuống.
Ngày Tết mà, mở nhạc to một chút cho vui.
Đến tối, Tinh với Hùng Âm mới bắt đầu đánh xe về bên nhà nội.
Khác với bên ngoại chỉ có hai ông bà, trên Hùng Âm còn có một anh