Hùng Âm có lên mấy trung tâm dạy học, nhưng mà gia sư đâu phải cứ tìm là có.
Trước mắt cứ mua sách học cho Tinh trước, rồi cho cậu ôn lại kiến thức.
“Đọc truyện cổ tích cho con đi chứ.” Hùng Âm đưa tới quyển sách mỏng cho Tinh, anh cũng tò mò xem tốc độ đọc của Tinh ở mức nào.
Tinh gật gật, cầm quyển sách mỏng toan đọc thì nghi hoặc giơ lên, có chút bối rối.
“Hai đứa nó nói còn chưa được, đọc truyện nghe có hiểu không?”
“Bảo cậu đọc thì đọc đi, thắc mắc nhiều làm gì chứ?”
Nói rồi Hùng Âm quay người gấp quần áo.
Tinh thấy hai đứa nhóc đang tròn mắt nhìn mình chờ đợi,
“Ngày xửa ngày xưa, có một chú quạ đen.
Chú cứ bay mải… Hùng Âm, chữ này chữ gì? Rồi ghi iê thì đánh vần như nào?”
“Miết.
Mải miết.” Hùng Âm đưa mắt sang, đáp lại.
“Ừ, bay mải miết.
Chú khát khô cả cổ mà không tìm được chỗ nào để uống nước.
Chợt, chú thấy một chai thuỷ tinh còn chứa một ít nước.
Nhưng lượng nước quá ít, mỏ của chú không thò vào uống được.”
“Tôi nhớ hình như truyện đâu đó đọc thế đâu?” Anh quay đầu qua hỏi, muốn ngó vào trong sách.
“Đại để ý là thế, tôi truyền tải đúng mà.
Anh gấp của anh đi, nhiều chuyện.”
Hùng Âm chỉ đành quay đầu lại làm công việc của bản thân, tiếng đọc sách của Tinh tiếp tục vang lên.
“Chú loay hoay một hồi, chợt nghĩ ra một cách.
Chú bay ra bờ sông, gắp từng viên sỏi ở đó lại chỗ chai thuỷ tinh.
Nước trong chai thuỷ tinh theo từng viên sỏi rơi vào chậm rãi dâng lên.
Thế là cuối cùng, quạ ta đã có nước để uống.
Hết rồi.”
“A ba ba ba… mam mam…” Nhóc Phong vỗ hai bàn tay lại với nhau, rất hoan hô với thành tựu của ba nhỏ.
“Cám ơn con trai.
Truyện này cũng hay lắm, dạy hai đứa phải làm việc thông minh nè, kiên nhẫn nè.
Bay qua bay lại giữa cái chai với bờ sông mệt lắm đó… Bờ sông…”
Hùng Âm ngoài ý muốn còn nghe được lời bình phẩm của Tinh, vui vẻ gật gù cảm thấy thực ra thì cậu không hẳn là IQ thấp đâu.
“Hùng Âm, con quạ này ngu bỏ ** ra í.” Tinh đọc lại quyển truyện, không nhịn được chửi đổng lên.
Anh quay vội đầu, nhìn hai đứa nhóc mặt ngơ ngác.
“Sao lại chửi bậy trước mặt con như thế chứ? Có chuyện gì?”
“Nè, anh nom xem.
Nó khát nước, nó đi tìm nước.
Nó bay tới bờ sông, mang sỏi đá bỏ vào chai nước.”
“Ừ, như thế thì nước trong chai mới dâng lên để mà uống được chứ?”
“Thế sao nó không uống mẹ ở sông đi? Đi qua lại làm gì?” Tinh khinh bỉ chỉ chú quạ đen.
Lần này tới lượt Hùng Âm nghệt mặt ra, anh cũng không ngờ tới cậu lại chú ý tới điểm này.
Anh cầm lấy quyển sách, đọc lại quyển truyện mà được rao bán với số lượng mấy chục triệu bản trong nước.
Truyện Kiếm Hiệp
“Cái tội đọc không kĩ.” Hiếm có khi Hùng Âm giơ tay, đánh đầu Tinh một cái, giở ngay trang đầu.
“Cậu không đọc đoạn này hả? Trời hạn hán, đất đai đều khô cằn cả.
Khô hạn thì lấy đâu ra nước ở sông.”
“Nếu sông cũng cạn thì sao cái chai lại có nước?” Tinh nhất định không chịu chấp nhận bản thân sai, cãi theo thực tế tới cùng.
“Cái đó cậu đi mà hỏi chai nước chứ sao lại hỏi tôi?”
“Rõ ràng là sách dởm, lần tới không mua nữa.”
“Truyện ngụ ngôn của người ta hay như thế, qua lời cậu nghe buồn cười thật đấy.” Nói rồi còn không quên bỏ