Mẹ Tinh chủ động gặp người đàn ông.
Bà tới một mình, điện thoại trong túi bật ghi âm và sẵn sàng gọi cho cảnh sát khi cần thiết.
Địa điểm gặp mặt cũng là một quán cà phê giữa lòng thành phố.
Hết thảy đều cẩn thận.
"Tôi có thể hỏi, cậu cùng con trai tôi gặp mặt như nào không?"
Người đàn ông nhìn người phụ nữ trước mắt, có lẽ xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, anh ta đánh giá từng cử chỉ, biểu cảm và cách nói chuyện của bà.
Mẹ Tinh cũng đoán được, đây là một người cẩn trọng.
"Xin chào.
Xin tự giới thiệu trước, tôi họ Hùng.
Hùng Âm." Người đàn ông cúi đầu thể hiện tôn trọng.
"Có lẽ, ban nãy chúng ta chưa nói rõ với nhau."
"Tôi là Nghê Lan, mẹ của...!người ban nãy cậu gọi điện tới."
"Xin chào bà, Nghê Lan."
"Chúng ta có thể vào chủ đề chính chứ?"
"Ừm...!Nội dung cũng không phải điều gì đẹp cho lắm.
Tôi hy vọng bà đủ bình tĩnh."
"Tôi đang rất bình tĩnh, trước người đã...!***** *** con trai tôi."
Nghê Lan khẳng định nói.
Bà đã suy nghĩ dọc đường đi, có nhiều giả thuyết, và với trực giác của một người mẹ, bà đoán, người này là kẻ đã khiến con trai mình khổ sở suốt mấy ngày qua.
Người đàn ông tên Hùng Âm không có động thái tiếp theo.
Anh ta hơi mím môi, động tác này cho thấy sự bất an khó thấy, nhưng cũng chẳng thoát được trước đôi mắt chăm chú của mẹ Tinh.
"Anh không nói gì là thừa nhận sao?" Mẹ Tinh lặp lại một lần nữa.
"Tôi thật lòng xin lỗi thưa bà.
Cũng rất áy náy, với con trai của bà.
Đó là một sự nhầm lẫn.
Tôi, tôi không có ý phủ nhận trách nhiệm.
Tôi sẵn sàng hầu toà và bồi thường, để cho thấy thành ý của bản thân."
"Tôi đang rất bình tĩnh.
Và tôi hy vọng, anh cũng thế." Nghê Lan nhấc lên ly trà.
"Để kể tôi nghe đầu đuôi."
"Chuyện rất dài."
"Kể khúc giữa đi."
"..."
Người đàn ông tên Hùng Âm chầm chậm mà nói.
Việc anh ta đã nhầm phòng, việc nhầm con trai bà là trai bao mà bạn bè sắp xếp cho một đêm hoang dại.
"Lúc đó tôi trúng thuốc, tôi hoàn toàn...!có các bằng chứng về việc đó." Hùng Âm bày tỏ thành ý.
"Hình ảnh camera ngày đó, tôi cũng đã xem lại." Ngụ ý nếu có hầu toà, với các bằng chứng đó, anh ta có thể giảm tội nếu bọn họ vượt quá mức.
Nghê Lan nhíu mày.
"Nếu anh có thành ý như thế, sao anh không chủ động nhận lỗi?"
"Con trai bà sau khi bị ***** *** sẽ muốn gặp lại..."
"Đủ rồi." Mẹ Tinh ngắt ngang, ly trà trên tay bà cũng không thể giữ được nguyên vẹn.
"Anh có biết, anh đã làm gì với đứa con bé bỏng của tôi không? Anh có biết, nó đã khổ sở như nào không? Và anh có biết! Hậu quả của đêm đó, như nào không?!"
Hùng Âm bị hắt nước lên mặt.
Này là điều anh ta đã dự đoán trước.
Anh ta bình tĩnh cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
Cả quán cà phê đều nhìn bọn họ.
Nhân viên quán đi tới, hỏi bọn họ có cần giúp đỡ hay không? Mẹ Tinh lắc đầu, và đưa cho bọn họ một số tiền tip, châm thêm một ly trà mới.
Đối mặt với một người phụ nữ đang tức giận như thế nhưng vẫn giữ bình tĩnh với bên ngoài, Hùng Âm cũng không khỏi nể phục.
Anh ta lấy khăn giấy trên bàn lau khô những vết nước, rồi tiếp tục ngoan ngoãn chờ hỏi tội tiếp.
Nghê Lan lấy lại bình tĩnh xong, mới tiếp tục nói chuyện.
"Tôi có thể hỏi, anh có công việc gì không?"
"Công việc của tôi khá đặc thù, không thường xuyên ở nhà cho lắm."
"Là làm việc tự do sao?"
"Ừm...!Cũng không hẳn.
Xin lỗi, tôi không nói rõ được."
Cuộc trò chuyện đi vào bế tắc.
Mẹ