Sau đêm hôm mây mưa nồng thắm cảm tình, Tinh cùng Hùng Âm tựa đôi uyên ương mới kết, xoắn xuýt bên nhau không rời.
Chỉ hận không thể làm hình với bóng, dán lên nhau tựa keo choá bền chắc.
Mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều hết mực yêu thương nhau, khiến người ngoài nhìn vào, không khỏi ghen tị.
Nói ngắn gọn, cả hai bị con đờ ĩ tình yêu bắt đầu quật sau một năm kết hôn.
Hùng Âm nấu nồi cháo huyết đem để lên mặt bàn, vẻ mặt vui vẻ chờ đợi Tinh ăn hết bát cháo.
Cô bảo mẫu cũng đang xúc cho hai đứa nhóc mỗi đứa một bát con.
Tinh mặt mày nhăn nhó, ngồi trên ghế ăn cũng không thể ngồi thẳng, cứ như không xương, ặt ẹo trái phải.
Hùng Âm nhìn liền biết, thanh niên vẫn còn đau hạ bộ, chu đáo đem tới một tấm đệm.
Đệm ghế không hẳn là mềm, nhưng ít ra tốt hơn mặt ghế gỗ cứng ngắc.
Thanh niên ngồi ăn xong tô cháo huyết liền di chuyển ra phòng khách ngồi, đúng hơn là nằm.
Đến chơi với hai con cũng lười biếng không buồn quan tâm đến.
Nhẩm tính, cũng phải hai, ba ngày rồi.
Nhưng mà cứ như thể vừa mới hôm qua.
Lúc nhìn thấy Hùng Âm, cậu còn ngượng ngùng tránh né như gái mới lớn vậy.
Không tính đến lúc dạo đầu kì quái, khúc sau đích thật là cũng rất thích.
Làm cũng làm rồi, con cũng có rồi.
Tâm lý cũng tự nguyện, cũng trở nên thoải mái hơn, không còn quá bài xích như lúc đầu nữa.
“Đừng vừa ăn no đã nằm, đau dạ dày đấy.” Hùng Âm ra ngoài thấy thanh niên đang nằm ườn trên ghế, liền nhắc nhở.
Anh cảm thấy áy náy bản thân hành Tinh mệt đến như vậy, qua nay đều không cho cậu động tay việc gì.
Chỉ sợ nhỡ đâu khiến Tinh lưng đau thêm đau, eo mỏi thêm mỏi.
Bàn tay luyện súng cầm dao nhẹ nhàng nhu nhu trên eo người đang nửa nằm nửa ngồi, lực đạo không mạnh không nhẹ, khiến cho Tinh cảm thấy thoái mái không thôi.
“Qua mấy ngày nữa rồi cậu thử dùng que thử thai đi.” Hùng Âm nhỏ giọng nói chuyện.
“Que thử tôi mua rồi, ở trên lầu.
Nếu như không có, thì chúng ta cố thêm lần nữa.”
Tinh lắc đầu nguầy nguậy ngay.
Cậu còn đẩy tay Hùng Âm ra.
“Anh còn muốn hành tôi nữa à? Giờ tôi còn chưa hết mỏi eo, anh đã lên kế hoạch… Cái đồ không biết tiết chế.”
Biết là Tinh hiểu lầm mình, nhưng Hùng Âm không có biện hộ, chỉ vươn tay trở lại chỗ cũ làm việc.
“Đừng cử động mạnh, nhỡ lại rách ra thì phiền lắm.”
Nhắc tới rách ra, Tinh lại tức giận.
Lúc tiến vào cậu đã nghi rồi.
Sau đó làm xong, thấy Hùng Âm kiếm thuốc cho mình liền gặng hỏi, kết quả liền biết hạ bộ bị rách.
Thê thảm đến cỡ nào cơ chứ.
Trước lúc đi ngủ, Hùng Âm giúp cậu bôi thuốc, tranh thủ xem tình hình, còn rất ngay thẳng mà nói.
“Đóng vảy rồi thì phải, không còn rách to nữa.
Thuốc này đúng là thuốc tốt.”
Tinh nghe xong vội vã kéo quần lên che mông mình, chui tọt vào chăn ngượng ngùng giả ngủ.
Mặt mũi đàn ông đều mất cả rồi, không muốn nhìn thế gian nữa.
Hùng Âm chứng kiến, lại chỉ cười trừ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Anh cảm thấy, chồng chồng với nhau, thi thoảng nói mấy câu như