Cô gái ngập ngừng mà bước ra khỏi nơi ẩn náu của bản thân.
Đến lúc này, cô ta cũng chỉ có thể muối mặt mà nói ra yêu cầu của bản thân.
“Anh Âm, xin lỗi vì đã làm phiền anh như vậy.
Nhưng mà tôi, thật ra, tôi đang rất khó khăn.
Ba tôi ở dưới quê bị đột quỵ, tôi thực sự không còn cách nào khác.
Những người có thể vay, tôi đều vay rồi.
Nên là tôi mới nhắn tin với Tinh.
Tôi hứa sẽ trả mà.
Anh…”
“Cô cùng em ấy đâu có giao tình gì.
Giữa chúng ta, cũng chẳng thân quen đến độ cho mượn tiền đâu.”
Lời này khác nào cái tát phủ nhận những ngày cô từng xuất hiện bên trong căn nhà.
Khiến cho cô gái sượng trân không biết nên nói gì tiếp theo.
Hùng Âm lại chỉ cụp mắt, tiếp tục nói.
“Tâm tư của cô, tôi đều nhìn thấy cả rồi.
Đáng ra, tôi phải cho cô nghỉ việc sớm hơn mới phải.”
Cô ta tất nhiên là biết.
Đột ngột bị đổi, sau đó lại được đi làm lại, nhất định là Tinh đã xin xỏ cho cô ta.
Cũng vì như thế nên cô mới càng to gan.
“Lúc cô chưa biết quan hệ của chúng tôi thì không nói, hiện tại đã biết rồi, thì đừng nên luẩn quẩn quanh đây thì hơn.
Mời cô về cho.”
Cô nghe được lời này, cũng không đáp lại, quay người trở lại xe của mình và đi luôn.
Hùng Âm đứng nhìn theo, sau đó quay người trở lại vào trong nhà.
“Sao đi lâu thế?” Tinh nghi hoặc hỏi.
“Xe rác bị kéo đi đâu ấy, nên tôi phải qua đổ chỗ khác.”
“A, phải rồi, anh biết điện thoại của tôi đâu không?”
“Trong bếp ấy, để tôi lấy cho.”
“Cám ơn.”
****************
Gần đây Hùng Âm hành tung rất kì lạ.
Tinh cảm nhận được động tác của người nằm cạnh đã ngồi dậy trên giường, đi vào bên trong nhà vệ sinh cùng chiếc điện thoại sáng màn hình.
Anh thấp giọng trò chuyện gì đó bên trong phòng tắm.
Cũng vì chất lượng cách âm quá tốt nên muốn nghe cũng không nghe được rốt cuộc bọn họ đang nói về chuyện gì.
Sau đó, nhiều ngày liền Hùng Âm luôn về trễ.
Vài hôm, quần áo cực kì sạch sẽ, không giống như đi thao trường huấn luyện cát bụi trở về.
“Chẳng lẽ là ngoại tình?”
Tiếng người nói chuyện vang lên qua điện thoại, màn hình còn hiển thị trong trận.
Tinh di chuyển ngón tay điều khiển nhân vật di chuyển, không phản bác lại lời ban nãy.
Nhưng mà tung hụt chiêu thức đã cho thấy sự rối bời của cậu.
Đồng đội trong trận không thấy cậu đáp lại thì nói thêm.
“Lén lút nói chuyện, đi sớm về muộn, lại còn… Hai người các cậu đã bao lâu rồi chưa làm?”
“Chắc là… ba tháng gì đó đi?” Tinh ấp úng đáp lại.
“Dục cầu bất mãn, nên là đi ra ngoài tìm gái thật rồi.”
“Em dục cầu bất mãn?” Có tiếng một người khác nữa vang lên, có lẽ là người ở cùng với đồng đội trong trận.
“Em không có.
Em cảm thấy một tuần hai lần là rất tốt rồi.” Đồng đội nhanh lẹ phủ nhận.
Sau đó, vì mải nghĩ, ván game cũng chẳng thắng nổi.
Thua xong liền mất cả động lực chơi game.
Tinh ngắt máy điện thoại, suy tư qua phòng hai đứa nhóc chơi đùa, lại ôm con gái đu đưa.
Hai đứa nhóc không hiểu được nỗi muộn phiền của ba nhỏ, còn nắm tóc cậu cười đến là ngờ nghệch.
“Hai đứa nói