Tinh nhận được tin này hồi chiều, nghe mẹ Hùng giải thích liền vội vã sắp xếp bế hai đứa nhỏ lên.
Tuần trước cậu vừa lên, hiện tại lại được lên.
Anh canh cổng hẵng còn nhớ, vui vẻ xếp cho cậu một phòng mát mẻ, lại đi chỉ chỗ cho người thân các gia đình khác.
Hùng Âm đúng theo lịch mới có thể đi qua.
Nhìn thầy Tinh cùng hai con trong phòng, anh đóng lại cửa, vui vẻ nói lời chào.
Bọn họ vẫn như tuần trước, trò chuyện mấy thứ thời gian rồi.
Hai đứa nhóc lớn lên mấy lạng, ăn nhiều hay ít, tham ăn lười nói gì đó đều kể cả.
Hùng Âm cũng bằng lòng ngồi nói chuyện phiếm với cậu, vẻ mặt bình thản, thi thoảng lại chơi đùa với con trai, con gái.
Tinh ngồi một bên nhìn, đột nhiên không kể nữa.
Không phải là nhìn hai con, mà là nhìn Hùng Âm.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Hùng Âm thoáng khựng lại, sau đó rất nhanh nhìn sang, cười nói.
“Em nói là được rồi.
Tôi có gì hay để kể đâu.”
“Trong phim người ta không phải đều bịn rịn kêu chúng ta không muốn xa nhau, muốn cùng nhau ra chiến tuyến hay gì sao?”
“Vậy em có muốn không?” Người đàn ông đưa mắt sang dò hỏi.
Tinh còn chẳng chần chừ.
“Không.”
Lời này lại chọc cười Hùng Âm.
Anh tiến người tới, để cậu tựa vào vai mình, dỗ dành.
“Đừng dỗi mà.
Biên giới phức tạp lắm.
Ở lại thành phố sẽ tiện lợi hơn, thật đấy.”
“Tôi mới không thèm đi.”
“Phải, không nên đi mới đúng.
Chỗ đó vừa thiếu thốn, vừa nguy hiểm.
Ở lại vẫn hơn.”
“Vậy sao anh không ở lại?” Thanh niên ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt đầy vẻ níu kéo.
“Khổ như thế, đi nhỡ làm sao thì ai nuôi tôi? Anh đừng có quên năm đó anh kêu anh sẽ nuôi tôi với hai đứa nhóc đấy nhá.”
Hùng Âm cười đáp lại.
“Tất nhiên là nhớ.
Tôi đi sẽ chú ý, nhất định trở về.
Hay chúng ta cũng như trên phim, lấy cái gì đó ước hẹn.
Đợi xong rồi, tôi trở về liền kịp.”
Tinh gạt phắt đi.
“Trên phim có mấy cái đó toàn kết buồn không à.
Anh tự mình yếm bùa mình chắc.”
Hai đứa nhóc cái hiểu cái không gật gù như gà mổ thóc, lại bò leo lên người hai bậc phụ huynh.
Hùng Âm một tay đỡ con, một tay ôm Tinh, trong đầu đều là làm thế nào để dỗ chồng nhỏ vui.
Tinh tất nhiên là không thèm quan tâm anh ta làm gì, nhưng mà vẫn cứ không kìm được tâm trạng nôn nao không vui của bản thân.
Lại đột nhiên nhớ tới cái gì mà bệnh tâm lý của Hùng Âm, không kìm được hỏi.
“Thế còn bệnh của anh thì sao? Trên chiến trường có thuốc mà dùng không?”
“Trong phòng y tế luôn có sẵn thuốc an thần mà, sẽ không sao đâu.” Anh cũng sẽ luôn thủ sẵn thuốc bên người, dù sao bệnh tâm lý cũng theo nhiều năm, nó đáng sợ như nào Hùng Âm luôn hiểu rõ nhất.
Thẳng đến khi trời trưa, cuộc gặp gỡ mới bị ngắt ra.
Mấy người nhà kế bên có người khóc đến ngất cả đi.
Đều là mấy người mẹ lớn tuổi, nuôi con lớn chừng đó, tự dưng lại nhìn con đi vào nguy hiểm, có ai mà không đau lòng.
Nhưng mà tâm ý người chuẩn bị đi đã quyết, lệnh cấp trên cũng đã truyền xuống, đâu thể đổi là đổi?
Hùng Âm cầm ô che cho Tinh cùng hai con ra xe, nhẹ nhàng cài đai an toàn cho hai đứa ở ghế sau rồi xếp xe đẩy vào cốp.
Lúc đi ra cửa xe thấy Tinh còn đứng ngoài, mặt thanh niên bụng xịu như thể ai trộm