Tinh ngồi ở trong nhà, đèn chỉ sáng một nửa, thậm chí còn nhấp nháy như chực chờ sắp tắt.
Hai đứa nhóc ôm đồ chơi, cho cả vào miệng mà gặm.
Mẹ Tinh từ trong bếp ra, bưng theo một tô mì hoành thánh.
“Tắt bóng đèn đi con, để thêm chút nhỡ cháy bóng.”
Chiến tranh đã lan ra quá nửa quốc gia.
Hôm qua điện đột nhiên bị ngắt do trận dội bom vào nhà máy thuỷ điện phía Tây.
Trên truyền hình cũng không ngừng truyền đi hình ảnh hoang tàn sau các vụ tấn công trên không và hình ảnh quân địch tràn qua biên giới.
Chính phủ đã kêu gọi người dân di tản, ai có sức thì tranh thủ giúp quân nhân xây dựng tường rào, ngăn cản bước tiến của quân địch.
Mắt thấy khói lửa sắp lan tới, cha Tinh muốn đưa cả gia đình xuôi nam rồi đi nước ngoài.
Máy bay dân sự vẫn có thể tự do đi trên bầu trời như lúc chưa chiến tranh.
Nhưng Tinh lại chưa có visa, tình cảnh hoá thành tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, một nhà chị dâu cả của Hùng Âm cũng ghé qua chỗ bọn họ, nói là mẹ Hùng cùng cha Hùng gọi tới, bọn họ có thể vào trong quân khu để tránh nạn.
Cha Tinh cùng mẹ Tinh nghe thấy thế thì thở phào.
Nhưng mà bọn họ không theo Tinh cùng một nhà anh cả.
Hai cha mẹ Tinh vẫn quyết định ra nước ngoài, đợi khi nào mọi việc trong nước ổn định mới trở về.
Mẹ Tinh để lại toàn bộ đồ trang sức cho Tinh, còn có tiền mặt.
Người phụ nữ xa con gần hai chục năm, khó khăn lắm mới gặp lại thì chẳng được bao lâu đã phải chia xa vì chiến tranh.
“Mẹ sang đó đừng lo lắng quá.
Con sẽ cố gửi tin mỗi ngày.” Tinh an ủi bà, bàn tay cứng đờ vươn lên lau đi những giọt nước mắt.
Mẹ Tinh chỉ gật gật, tự an ủi chính mình.
Chị dâu cả Hùng Âm đánh xe việt dã qua, trên nóc xe chất đồ dùng sinh hoạt.
Người phụ nữ bình thường hiền huệ, dịu dàng, lúc này lại biểu hiện đúng chất một người con dâu nhà lính, tháo vát xách lên vali của Tinh đặt vào cốp.
Lại nắm lấy vô lăng di chuyển xe ra khỏi nội khu.
Cha mẹ Tinh đợi đến khi chiếc xe việt dã đi xa mới trở lại vào trong nhà, thu dọn đồ của bản thân rồi chuẩn bị đi ra sân bay.
Đường phố lúc này vắng hoe.
Thi thoảng lại có mấy chiếc xe ô tô phóng vội trên cao tốc, giống như có ma sau lưng.
Tinh ngồi sau với hai đứa nhóc, bên cạnh còn có hai đứa nhóc nhà anh cả Hùng Kiêu.
Con trai lớn hiện đã là sinh viên ở trường lục quân, sớm lên đường để đi tham gia chiến trường rồi.
Hai đứa sinh đôi lớp bốn, hiện được nhà trường cho nghỉ.
Chị dâu đánh tay lái, còn rất tỉ mỉ hạ nhỏ volume loa.
Cô nhìn bốn đứa nhỏ đã thiêm thiếp ngủ, lúc này mới nói chuyện với Tinh.
“Lúc tới quân khu sẽ không thể rảnh rỗi như ở ngoài được.
Ở đó có một chỗ trông con trẻ của những người trong quân khu, hai chị em mình sẽ trông những đứa trẻ đó.
Nếu Tinh muốn tìm công việc khác thì cũng được.”
Tinh dạ vâng, dù sao hiện tại cũng chưa thể quyết định việc gì cả.
Đợi tới lúc bọn họ đến trước cổng quân khu, trải qua