Trở lại địa điểm đóng quân, mọi người đều hân hoan nhìn trung đội địch bị bắt giữ.
Với số lượng lớn người như này, bọn họ có thể đòi được lợi thế tạm thời từ phía kẻ địch.
“Uống thuốc chưa?” Cha Hùng vỗ vai khen ngợi con trai, lại lo lắng hỏi.
Hùng Âm lúc này mới nhớ, nhưng mà hoàn toàn không có ý định uống.
“Tối nay là ca con trực, sáng mai con sẽ uống.”
Thuốc an thần như một con dao hai lưỡi đối với Hùng Âm khi mà bản thân đang ở trong tình thế mà tuỳ thời phải chiến đấu.
Bộ gen mạnh mẽ mỗi lần khởi động cứ như dòng dung nham sôi sục mà đốt cháy toàn bộ thân thể, tuỳ thời có thể lao lên bóp chết cả địch bất kì khi nào.
Cha Hùng lo lắng nói, đợi hoà bình sẽ đưa anh đi kiểm tra lại gen.
Tuy rằng tình huống gen người bị gen thú ăn hoàn toàn rất hiếm, nhưng mà không phải không có.
Tối đó, Hùng Âm trực, lại nổ ra một trận chiến nhỏ ở biên giới.
Chỉ là nổ súng hù doạ nhau một chút, thậm chí còn không đáng để báo cáo.
Nhưng mà tâm trí luôn đấu chọi với cơn buồn ngủ hoàn toàn bị bay biến bởi tiếng súng.
Nhìn một người lính trẻ ôm chặt cây súng gật gù bên gốc cây, Hùng Âm đánh đầu cậu một cái.
“Đừng ngủ.
Đợi thêm một tiếng nữa đi.”
Những người còn lại vang lên tiếng cười nhạo, chỉ là cười vui một chốc rồi thôi.
Lại yên ắng.
Có lẽ cũng phải mấy năm rồi, tiếng của động vật về đêm như cóc, nhái, rồi dế mới vang lên được ở khu vực nội thành của một thành phố như này.
Đợi trời hửng sáng lên một chút, một đoàn đội khác qua thay bọn họ trực ca đêm.
Hùng Âm nắm vai người lính trẻ, kéo lên.
“Đi được không?”
Vài người mệt đến độ không nhấc nổi mí mắt, được đồng đội dìu về đóng quân.
Anh cũng xách ngang eo hai bên hai tên lính trở về phòng ngủ.
Cả đường lắc lư, gập ghềnh như thế mà hai tên vẫn có thể ngủ yên được.
Đặt lưng xuống tấm thảm trải tạm trên nền đất, cơn buồn ngủ như được bật công tắc, lúc này mới ồ ạt lao tới tấn công.
Chỉ hy vọng từ giờ đến lúc sáng, sẽ không có thêm cuộc tấn công nào cả.
********************
Hôm nay có lính mới tới để bổ sung những người đã ra đi trên chiến trận.
Mọi người dù mệt hay tuyệt vọng gì cũng không thể thể hiện ra mặt ngay.
Ít nhất cũng phải trấn an lính mới trong những ngày đầu làm quen.
Đại đội của Hùng Âm đã mất quá nửa sĩ số, hôm nay anh đi nhận người mới.
Bên cạnh còn có Hùng Tráng mang theo giấy bút kiểm tra tên họ.
Lính mới được phân ngẫu nhiên, tránh tình trạng đội này yếu, đội kia mạnh.
Tuy nhiên nếu cả hai bên đều đồng ý thì có tiến hành trao đổi.
“Có người họ giống chồng chú hai này.” Hùng Tráng bâng quơ nói một câu.
“Có khi nào là họ hàng không?”
“Nếu phải thì chiếu cố một chút cũng được.” Hùng Âm không cảm thấy có thể giúp người nhà tồn tại qua chiến tranh là điều xấu hổ.
Nhưng mà điều kiện là anh coi họ là người nhà, và họ không coi anh là người ngoài.
Lúc bọn họ đứng trước năm hàng lính mới, đều là mặc đồ màu xanh lục, ít ra cũng còn mới nên nhìn rất có sức sống.
“Ngồi xuống đi, nói chuyện cho dễ.” Hùng Âm phất