Năm cũ chuyện xưa, những món nợ cần tính Sơ Trường Dụ đã tính trăm ngàn lần.
Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là chuyện cũ bình thường, giống như đang nhìn câu chuyện của người khác, không thể khiến trong lòng dậy sóng.
Trước khi y tỉnh lại, Cảnh Mục đã phái người chém đầu Phàn Du An.
Thậm chí phụ thân làm tri phủ của gã và già trẻ lớn bé trong nhà đều bị áp giải về kinh.
Sơ Trường Dụ còn chưa gặp Phàn tri phủ lần nào, đã nhẹ giọng hạ lệnh giết sạch cả nhà gã.
Bây giờ xem như hòa rồi.
Chỉ liếc mắt, Sơ Trường Dụ liền đứng thẳng dậy, ngón tay vẫn lạnh cóng nhưng nét mặt đã trở nên ôn hòa "Phàn công tử."
Phàn Du An cười hỏi y "Sơ tam công tử ở đây làm gì? Sao lại không nhanh vào tiệc?"
"Vừa nãy bên bờ sông thấy cạnh căn phòng này có vài khóm màu xanh." Sơ Trường Dụ quét mắt một vòng rồi nói "Nghe nói Chu đại nhân rất thích liễu, được chuyển từ Giang Nam tới.
Tại hạ học đòi văn vẻ, vừa hay cũng có sở thích này, nên một mình đến đây thưởng thức." nói đến đây, y dừng một chút, rồi cười nói "Cây liễu rủ kim tước trong viện này thường thấy ở Giang Nam, lần đầu tại hạ thấy có người trồng nó ở trong kinh."
Nói xong, y không cho Phàn Du An cơ hội nói chuyện, liền giơ tay mời "Sắp đến lúc khai tiệc rồi, không tiện ở lại đây.
Phàn công tử, cùng vào tiệc chứ nhỉ?"
Phàn Du An gật đầu cười, đi theo hướng mà y dẫn, cùng bước về phía trước.
"Không biết có phải do Phàn mỗ nghĩ nhiều rồi chăng." Phàn Du An cười nói "Phàn mỗ có ý muốn kết giao với Sơ công tử, chỉ là Sơ công tử dường như...!không muốn gặp Phàn mỗ cho lắm."
Đương nhiên không muốn gặp ngươi rồi.
Thậm chí nếu kiếp này ngươi lại động tay động chân, ta nhất định sẽ giết ngươi trước.
Bên ngoài, nét mặt Sơ Trường Dụ lại như có gió xuân "Quả thật công tử nghĩ nhiều rồi.
Bản tính tại hạ lười nhác, đối với ai cũng vậy, mong Phàn công tử đừng trách."
Nói xong, y chắp tay với Phàn Du An, không quay đầu đi về phía Đới Văn Lương ngồi xuống.
"Lúc nãy đệ sao thế?" Đới Văn Lương sáp đến gần hỏi.
Sơ Trường Dụ bình tĩnh nói "Tự dưng đau bụng, đi tìm chỗ giải quyết."
Nghe vậy, Đới Văn Lương gật gật đầu "Chẳng trách đi lâu như vậy..." nói rồi, hắn lấy một quả lê trên bàn mình đưa cho Sơ Trường Dụ "Lê này ngon lắm! Nghe nói được vận chuyển từ Tây Vực tới đó, rất ngọt!"
Sơ Trường Dụ dở khóc dở cười nhận lấy quả lê "Bên chỗ đệ cũng có."
Y nhìn về một phía khác, đó là Bảng nhãn Chiêm Quần đã nhắc y tạ ơn khi Hoàng thượng lệnh y làm Thiếu phó trong tiệc Quỳnh Lâm ngày đó.
Sơ Trường Dụ chậm rãi cắn một miếng lê, quả thật rất ngọt.
Y cười chào hỏi với Chiêm Quần "Chiêm công tử."
Chiêm Quần không giỏi ăn nói, thấy y chào hỏi mình, vội xấu hổ cười cười, hai gò má đỏ ửng "Chào Sơ công tử."
Người đến yến tiệc cũng gần đầy đủ.
Sơ Trường Dụ đỗ Trạng Nguyên, tài danh đã nổi tiếng từ lâu.
Lúc này, y ngồi vào bàn tiệc, có không ít người rời chỗ, đến chào hỏi trò chuyện với y.
Sơ Trường Dụ không có kiên nhẫn xã giao với người khác.
Nhưng đám văn nhân này rất kiêu ngạo, thà bị giết bị chém, cũng không muốn bị mất mặt.
Kiếp trước tuy y quyền lực ngất trời, nhưng cũng không thoát được nỗi khổ, cuối cùng còn bị đám văn nhân này và hoạn quan bắt tay diệt trừ trong cung.
Gặp Diêm vương thì dễ, dây dưa với tiểu quỷ thì khó.
Vì thế, dù tâm tính Sơ Trường Dụ có cao hơn trời cũng không dám thất lễ với đám người này.
Vốn tâm trạng của y đã không tốt, xã giao một hồi chỉ thấy trong lòng tích tụ buồn bực.
Đới Văn Lương bên cạnh nhìn y ứng phó như đang xem kịch, nhỏ giọng chậc chậc vài tiếng.
Khi yến tiệc chuẩn bị bắt đầu, đám người bên cạnh Sơ Trường Dụ mới tản dần.
Y phất tay áo nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói với Đới Văn Lương đang cười nhạo mình "Bình thường thấy huynh mắng bọn họ mắng đến quên trời đất luôn mà, sao hôm nay thấy bọn họ lại vui đến vậy?"
Đới Văn Lương hùng hồn nói "Bọn họ tới phiền đệ, chứ đâu phải phiền ta.
Bọn họ làm phiền đệ, ta mới thấy thú vị." nói đến đây, hắn còn bật cười ha hả.
Sơ Trường Dụ lườm hắn rồi không nói gì nữa, đợi lúc Đới Văn Lương nhìn đi chỗ khác, liền ném hạt lê của mình vào ly rượu của Đới Văn Lương.
Chuyện này làm Chiêm Quần ngồi bên kia giật mình "Sơ công tử, huynh..."
Sơ Trường Dụ mỉm cười, lấy một quả lê trên bàn đưa cho Chiêm Quần rồi ngắt lời "Lê này rất ngọt, Chiêm công tử thử xem?"
Khi Khúc Thủy Lưu Thương bắt đầu, nước trong ly đong đưa, ly đầu tiên dừng trước mặt Đới Văn Lương.
Đới Văn Lương biết không được mấy chữ, uống rượu và làm thơ, dĩ nhiên sẽ chọn vế đầu tiên.
Dưới sự chú ý của mọi người, Đới Văn Lương không do dự cầm ly rượu, mỉm cười kính mọi người xung quanh, ngạo nghễ như tướng quân sắp xuất chinh.
Hắn đang định nâng ly uống cạn, nhưng thần sắc trên mặt chợt cứng đờ.
Hắn đăm chiêu nhìn bên trong ly.
Một hồi sau, nụ cười trên mặt hắn tắt lịm, run rẩy đặt ly trở về.
"Ta..." hắn nhìn nét mặt nghi hoặc của mấy thư sinh xung quanh, ngập ngừng một hồi, cười xấu hơn cả khóc, lắp bắp nói "Ta...!ta...!làm thơ vậy."
Một câu của hắn làm mọi người hết sức kinh ngạc.
Đến tham gia tiệc Khúc Thủy của Chu tam công tử, có thư sinh đến từ khắp nơi lên kinh tham gia khảo thí năm nay, cũng có một số thiếu niên công tử cùng lăn lộn với Chu tam công tử ở kinh thành.
Mấy thư sinh kia không biết Đới Văn Lương, mà những công tử này thì lại biết --- Đới Văn Lương là tên thô kệch không biết được mấy chữ, trước kia bị ép đến yến tiệc, thà uống đến chết chứ không đọc một câu thơ.
Bây giờ sao lại...
Nhất thời mọi người nhìn nhau, ai cũng không nói gì, càng không có từ hay lắm nào phát ra.
Chỉ còn lại tiếng ào ào của dòng sông nhân tạo chảy qua đám đông.
Sơ Trường Dụ bật cười.
Kế đó, Chu tam công tử vội ra mặt giải vây, đưa một đề mục đơn giản cho tên thô kệch này "Đới công tử muốn làm thơ, thật là tốt quá! Hôm nay tiết xuân rực rỡ, chi bằng lấy xuân làm đề tài, ngâm một bài thơ tứ tuyệt đi."
Nếu là người khác, nhất định sẽ ra đề khó hơn.
Hoặc là gieo vần điệu, hoặc là đặt bằng trắc, thậm chí khuyến khích làm một bài phú, để mọi người cùng thưởng thức đánh giá.
Bây giờ