Cảnh Mục bị giam lỏng trong cung Chung Lịch.
"Thằng nhóc này, tự ý rời cung đã đành, vậy mà còn không biết hối cãi!" lúc Càn Ninh đế trở về tẩm cung của mình, ông tức giận ném vỡ một tách trà "Nhìn bộ dạng của nó, giống như trẫm vu oan cho nó vậy!"
Hoàng hậu ở sau lưng bưng một tách trà đến, dâng vào tay Càn Ninh đế rồi thở dài "Nhưng mà, Bệ hạ cứ nhốt hắn thế này cũng không phải là cách."
Càn Ninh đế nhận tách trà, mở nắp đưa lên môi, rồi lại đặt xuống bàn "Cứ nhốt nó đi! Nhốt đến khi nào biết sai rồi thì thả ra!"
Hoàng hậu nghe xong lại thở dài.
"Bệ hạ." bà nói "Trẻ con ấy mà, càng lớn thì chúng ta càng không khống chế được ý nghĩ của nó nữa.
Bây giờ Cảnh Mục mười lăm, đã là đứa trẻ sắp lớn rồi.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong dân gian, ở độ tuổi này, suy nghĩ chỉ nhiều thêm chứ không ít đi, người làm sao nhốt hắn được?"
Những lời này đã chạm vào điểm yếu của Càn Ninh đế.
"Vậy theo ý Hoàng hậu, trẫm phải làm thế nào?" ông cau mày hỏi.
"Nếu đã nhốt không được, vậy thì thả ra đi." Hoàng hậu cười nói "Diễm nhi cũng vào triều năm mười lăm tuổi, tuy thần thiếp không nỡ để nó rời cung, nhưng cũng xem như có thể tự mình đảm đương, san sẻ nỗi lo với Hoàng thượng.
Cảnh Mục bây giờ cũng vậy, chưa nói tới vào triều nhậm chức, phong vương xây phủ, cũng phù hợp rồi."
"Phong vương xây phủ?" Càn Ninh đế hỏi.
"À, thần thiếp không có ý đó." Hoàng hậu vội lấy khăn tay che miệng, nói "Thần thiếp chỉ nói ví dụ mà thôi, không thể xem là thật.
Diễm nhi bây giờ còn ở trong cung, Mục nhi cũng không phạm lỗi gì lớn, đâu đáng để Bệ hạ phạt như vậy chứ?"
Hoàng hậu nói lời này rất khéo, Càn Ninh đế nghe vậy thì từ từ cau mày lại.
Lần này, Cảnh Mục quả thật đã chạm vào vảy ngược của Càn Ninh đế.
Càn Ninh đế biết Diệp gia từ lâu đã không còn thành thật.
Nhưng ông có cảm tình sâu đậm với Vân quý nhân, nên có thể nhẫn nhịn những hành động nhỏ nhặt này.
Song, Cảnh Mục lén gặp Diệp gia hết lần này đến lần khác, thậm chí còn lén rời cung.
Hành vi này chưa từng xảy ra trong mấy đứa con của Càn Ninh đế.
Thậm chí còn làm Càn Ninh đế nhớ đến vị hoàng huynh nhân lúc Tiên đế còn sống đã kết bè kéo cánh, suýt chút kéo ông khỏi hoàng vị.
Ông không khỏi bắt đầu nghi ngờ Cảnh Mục có lòng bất trung.
Vừa rồi, lời của Hoàng hậu đã nhắc nhở ông.
Hành động của Cảnh Mục làm ông nảy sinh khúc mắc với đứa con trai này.
Dù sao tên nhóc này không có văn hóa, làm không được chuyện lớn gì, vốn không thể kế thừa đại nghiệp.
Nếu đã như vậy, chi bằng dứt khoát phong vương, cũng tiện cắt đứt ý nghĩ của nó.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Càn Ninh đế, càng nghĩ càng thấy ổn thỏa, bèn không thể nhịn được nữa.
Lần bệnh này của Sơ Trường Dụ phải nằm giường hết mười ngày.
Sơ Trường Dụ muốn trốn tránh thực tế, từ khi Cảnh Mục đi, bèn dứt khoát mượn cớ bị bệnh nằm lì trên giường để thư giãn đầu óc, ngủ mê mệt trời đất.
Nhưng tên nhóc Cảnh Mục này lại làm y không ngủ an ổn.
Từ ngày hôm đó, Cảnh Mục thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của y.
Không phải là năm cũ chuyện xưa, thì là chuyện vụn vặt hàng ngày.
Nếu không phải tỉ mỉ nhìn lại, cả bản thân Sơ Trường Dụ cũng không biết giữa mình và Cảnh Mục lại có nhiều vướng mắc như vậy.
Vốn y chỉ mơ hồ nghĩ rằng mình đối với Cảnh Mục chỉ là tình thầy trò, nên mới dứt khoát giả ngu, không muốn nghĩ tới.
Kiếp trước, sau khi thế giới của y biến động, y luôn có thói quen bảo vệ bản thân.
Những chuyện y không muốn nhắc đến, thậm chí không nghĩ tới, đều bị chôn vùi dưới đống chuyện vụn vặt.
Giờ đây nụ hôn trong mơ này giống như xé bỏ phong ấn gắn liền với ký ức của y, cảm xúc không muốn đối mặt tuôn ra như thác lũ làm y khó cưỡng lại được.
Vì vậy, Sơ Trường Dụ chỉ ngủ được hai ngày, sau đó khoác áo viết tiếp kế hoạch trị thủy của mình.
Ngày đó, Sơ Trường Lam thấy y ngồi trên giường cầm bút viết sách, bên cạnh còn rất nhiều tư liệu, khá là ngạc nhiên "Kính Thần, đệ bây giờ rất có phong thái Nho gia rồi đó, muốn chết bên sách vở điển tịch của mình à!"
Nói xong liền tiến lên thu hết sách của y.
Sơ Trường Dụ nhanh tay nhanh mắt, nhét cuốn sách trên tay vào trong chăn, nói "Đệ thật sự buồn chán lắm, tỷ và trưởng tẩu không cho đệ ra ngoài, đệ buồn chết đi được, chỉ đành xem sách thôi."
Sơ Trường Lam hết cách, cũng mặc kệ y.
"Ài, đệ có biết, Nhị điện hạ kia tối đó về cung, đã bị Càn Ninh đế bắt tại trận chưa?"
Sơ Trường Dụ nghe vậy, động tác moi sách cũng ngừng lại.
Trong tiềm thức, y muốn hỏi rõ tình hình, lại cứ ngậm miệng cụp mắt không nói gì.
"Hoàng thượng nổi trận lôi đình, giam lỏng hắn trong cung rồi." Sơ Trường Lam ngồi bên mép giường, nói "Bây giờ trong triều xôn xao bàn luận, lần này Hoàng thượng nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc."
Động tác của Sơ Trường Dụ lại ngừng.
Nụ hôn đã khắc trong tâm trí y ngày đó lại không đúng lúc hiện ra.
Hồi lâu, y ủ rũ nói "Tên nhóc đáng đời."
"Đệ..." Sơ Trường Lam không ngờ y phản ứng như vậy.
Nghe thế liền ngẩn người.
"Đệ sớm đã nói với hắn, không nên nhất thời hấp tấp mà làm những chuyện thiếu suy nghĩ, là do hắn không nghe lời." Sơ Trường Dụ nhỏ giọng nói.
Sơ Trường Lam than thở nói "Hắn cũng chỉ là trẻ con thôi."
"Hắn là trẻ con, nhưng đệ không còn là trẻ con nữa." Sơ Trường Dụ trầm ngâm nói.
"Hả?" Sơ Trường Lam vẫn chưa kịp phản ứng.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, hắn là trẻ con, không biết nào tốt nào xấu, cũng không biết giữ khoảng cách với người khác.
Nhưng Sơ Trường Dụ đã sống hết một kiếp, những chuyện này Cảnh Mục không xử lý được, nhưng y có thể.
Vì thế, chuyện làm y nhất thời mê muội đầu óc này phải kịp thời cắt đứt.
Sơ Trường Lam ngây ngẩn hồi lâu, dường như lúc này mới ngớ ra cười như nắc nẻ, vỗ vỗ lên vai Sơ Trường Dụ "Đệ không phải trẻ con? Đệ quá là trẻ con