Ngày hôm sau là ngày Sơ Trường Dụ nhậm chức.
Bây giờ, y phải dậy sớm thượng triều, sau khi hạ triều thì đến cung Lộc Minh của Cảnh Mục dạy học cho hắn.
Đến trưa thì về nhà ăn cơm, buổi chiều đến Công bộ túc trực.
Lúc Sơ Trường Dụ ra cửa, trời vẫn còn tối, trên bầu trời còn vài ngôi sao rải rác.
Đợi buổi thượng triều kết thúc, Sơ Trường Dụ rời khỏi điện Vĩnh Hòa thì trời đã sáng.
Trong buổi thượng triều, Sơ Trường Dụ đứng ở vị trí cuối cùng, nên là một trong những người ra ngoài đầu tiên.
Vừa bước xuống bậc thang, y nghe thấy có người ở đằng sau gọi y.
Y quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập lùn với bộ râu hoa râm đang bước nhanh tới.
Sơ Trường Dụ vừa nhìn liền nhận ra, đây là Công bộ Thượng thư Tiền Nhữ Bân.
Tiền Nhữ Bân này không có bản lĩnh gì, suốt ngày chỉ biết kết bè đảng để mưu cầu lợi riêng, nịnh nọt quan trên, chèn ép quan dưới, tham ô ngân lượng từ các công trình trong tay.
Kiếp trước khi y vừa lên làm thừa tướng, muốn tỏ rõ uy phong, chuyện đầu tiên là lấy đầu gã này.
Bây giờ gã sống sờ sờ thở hổn hển chạy về phía y dưới nắng sớm, sắc mặt đỏ bừng, thịt trên mặt còn run run, xem ra còn có hơi vui vẻ.
"Tiền đại nhân." nét mặt Sơ Trường Dụ ôn hòa, tiến lên hai bước, cung kính hành lễ.
"Sơ tướng quân gần đây có khỏe không?" Tiền Nhữ Bân dừng bước, đỡ nhẹ lấy cánh tay y, cùng y bước ra ngoài rồi hỏi.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, gia phụ đến cả tên họ ngươi cũng không biết.
Nếu vô tình biết được mấy chuyện mà ngươi làm, nhất định không nhiều lời với ngươi, mà sẽ dùng thương lấy mạng chó của ngươi trước tiên.
Nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ mỉm cười nói "Gia phụ vẫn luôn khỏe mạnh, đa tạ Tiền đại nhân nhớ mong.
Đợi phụ thân rảnh rỗi, Kính Thần nhất định sẽ thay đại nhân biểu đạt sự quan tâm tới ông ấy."
Tiền Nhữ Bân cảm thấy an ủi trong lòng khi nghe y nói như vậy, nên luôn miệng nói "Không dám nhận, không dám nhận, Sơ tướng quân bảo vệ quốc gia, ta đây là thư sinh vô dụng quan tâm tưởng nhớ trong lòng cũng nên mà."
Nụ cười trên mặt Sơ Trường Dụ càng thêm cung kính, nhưng trong lòng cảm thấy phiền phức, lười nghe mấy lời khoe khoang của vong hồn dưới đao của mình ngày trước.
Cuối cùng cũng đến quảng trường trước đại điện, y nóng lòng nói lời cáo từ.
"Vậy bổn quan không làm lỡ thời gian Nhị hoàng tử đọc sách nữa." Tiền Nhữ Bân cười nói "Còn phải phiền Sơ tam lang chiều nay đến Công bộ sớm một chút.
Việc tu sửa quan đạo ở ngoại ô phía Tây đang thiếu quản sự.
Lúc đó vất vả cho Sơ tam lang rồi."
Sơ Trường Dụ mỉm cười đồng ý, còn nói "Đại nhân gọi ta Kính Thần là được."
Đến lúc rẽ đường đi, Sơ Trường Dụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Y thầm nghĩ, chẳng trách kiếp trước mình lộng quyền, ép hại triều thần.
Các đại thần trong triều đều giống Tiền Nhữ Bân này, làm người khác tức nghẹn trong lòng, muốn lấy mạng của gã.
Sơ Trường Dụ đã quá rõ đoạn đường từ điện Vĩnh Hòa đến cung Lộc Minh, thậm chí quen thuộc đến mức thành thói quen, bây giờ đi trên lối cũ, thân thể tự dẫn dắt y, dường như trong mơ hồ y đã trở về kiếp trước.
Mãi đến khi Sơ Trường Dụ bước đến cổng cung Lộc Minh, mới tỉnh táo trở lại.
Cung Lộc Minh hiện giờ giống hệt như lần đầu tiên khi y đến đây.
Trên biển cung Lộc Minh đã mọc cỏ dại, hiện giờ tiết xuân, cỏ dại trên biển càng xanh tốt lạ thường.
Hai thị vệ trước cổng cung ngáp dài, tay ôm kiếm dựa vào tường, thấy y tới liền vội đứng thẳng người, mở cổng lớn sơn đỏ loang lổ cho y.
Cung Lộc Minh này vốn là nơi ở của một vị phi tần chết oan của tiền triều.
Sau đó chủ nhân mới vào ở, suốt ngày nói có quỷ ám.
Mời đạo sĩ làm phép mấy lần cũng không có tác dụng, sau đó đã để trống cung này mấy chục năm.
Thân thể Càn Ninh đế kém, ít lui tới hậu cung.
Vì vậy mọi chuyện trong hậu cung đều do Hoàng hậu quyết định.
Những âm mưu đấu đá trên triều đã đủ khiến Càn Ninh đế đau đầu, nên không rảnh quản những chuyện vặt trong hậu cung.
Thế nên lúc Cảnh Mục vào cung, liền tiện tay vứt cho Hoàng hậu.
Còn Hoàng hậu chẳng biết có cố ý lấy chuyện công báo thù riêng hay không, đã sắp xếp cho Cảnh Mục ở cung Lộc Minh.
Cung điện này, cung nhân chê xui xẻo.
Cộng thêm chuyện chủ tử ở đây không có ai quan tâm, thế nên trên làm dưới theo, cung Lộc Minh chẳng thấy người hầu nào.
Sơ Trường Dụ bước vào, không ngạc nhiên khi thấy đình viện hoang vắng và cửa chính điện mở toang.
Gió xuân trong thành Triệu Kinh đã thổi rách lớp giấy dán cửa sổ, làm nó kêu sột soạt.
Không giống những cung điện khác có cây cỏ trân quý từ khắp nơi tiến cống.
Trong đình viện chỉ có một cái ao nhỏ có cây cầu đá bắc ngang, trong đó còn đọng nước khi tuyết tan, còn nhấn chìm mấy chiếc lá rụng mùa thu.
Xung quanh chính điện trồng khoảng mười gốc liễu, xanh xanh vàng vàng, sinh trưởng không tốt, bông liễu bay khắp sân.
Sơ Trường Dụ đã quá quen thuộc.
Y nhìn thẳng, cầm rương sách trong tay, bước thẳng đến bậc thềm của chính điện.
Đúng lúc này, Sơ Trường Dụ thấy một người bước ra từ chính điện.
Người này đoan chính đứng trước cửa, sau lưng là khung cảnh đìu hiu đổ nát.
Cảnh Mục.
Cảnh Mục vẫn mặc bộ y phục đã giặt đến bay màu, đứng thẳng ở đó, trên mặt không chút cảm xúc, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Có lẽ vì lớn lên trong quân doanh, nên thân thể khỏe mạnh, dáng người cao lớn hơn người cùng tuổi.
Đứng ở trong gió thế này, trông có cảm giác đáng tin cậy.
Sơ Trường Dụ dừng bước trong vô thức, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục trên bậc thềm.
Kiếp này, đây không phải lần đầu Sơ Trường Dụ gặp Cảnh Mục.
Nhưng hơn mười năm qua, Sơ Trường Dụ hiếm khi nhìn rõ người này như năm đó.
Kiếp trước sau khi làm thừa tướng, y từ lâu đã bị thù hận và quyền thế che mờ mắt.
Mà Cảnh Mục là người trong sạch nhất còn ở bên cạnh y, nhưng hắn lại là quân vương, là người cản đường của mình.
Vì thế Sơ Trường Dụ mỗi lần thấy hắn liền cảm thấy phiền lòng, chỉ đành bỏ mặc người này, xem hắn như pho tượng đất.
Bản thân Sơ Trường Dụ cũng biết mình quan trọng thế nào với Cảnh Mục.
Lúc nhỏ Cảnh Mục đã trải qua tình người ấm lạnh trên thế gian, mà mình là người duy nhất đưa tay về phía hắn.
Nhưng lần đưa tay đó của mình có lẽ sai rồi.
Người trong hoàng gia, điều cấm kỵ nhất là tin tưởng một người không liên can, còn đưa lên vị trí quan trọng nhất.
Mà với Cảnh Mục cũng vậy.
Chuyện đáng sợ nhất mà hắn trải qua, không phải ban đầu đã gặp trắc trở thế nào, mà bị Sơ Trường Dụ y cứu vớt, từ đó về sau phải