Ánh đèn chập chờn.
Lý thị chậm rãi rót cho mình một tách trà.
Trà bốc khói nghi ngút, lan tỏa trong ánh sáng lờ mờ.
"Ta không ngờ Nhị hoàng tử lại là người có thể làm ra chuyện như vậy." bà nhẹ giọng chậm rãi nói "Hắn vì muốn bức hại hoàng huynh mà không tiếc giết hại trung lương."
Sơ Trường Dụ cau mày ngẩng đầu nhìn bà, mở miệng muốn giải thích.
Y không biết, Lý thị thế mà từ tin tức trong tay mật thám của y tìm ra sự thật mọi chuyện.
Lý thị trước nay lo chuyện trong nhà, khiến Sơ Trường Dụ quên mất bà cũng xuất thân danh môn thế gia, rất có năng lực.
Chẳng qua trước nay chưa từng dùng đến mà thôi.
Lý thị nói tiếp "Kính Thần, hắn có thể làm ra chuyện như vậy, có thể thấy hắn ham lợi trước mắt, bất chấp tình thân.
Người trong hoàng thất đã định sẵn sẽ vì hoàng vị mà không từ thủ đoạn, mặc kệ mọi thứ.
Nếu đã như vậy, sao hắn có thể vì một nam nhân mà làm trái luân thường?"
"Hắn..."
"Kính Thần, hắn chỉ chơi đùa với con mà thôi." Lý thị nói.
Sơ Trường Dụ ngẩn người nhìn bà qua ánh đèn
Y muốn giải thích với Lý thị nhưng lại không biết nói từ đâu.
Y không thể nói với bà rằng mình từ tương lai sống lại, thấy Sơ gia nhà tan cửa nát, bản thân trở thành gian thần, làm rất nhiều chuyện xấu.
Còn Cảnh Mục, bị mình trói trên hoàng vị làm Hoàng đế bù nhìn mấy chục năm, vẫn một lòng si mê không đổi?
Y không dám nói, cũng không muốn nói.
"...!không phải như người nghĩ đâu." hồi sau, Sơ Trường Dụ mới khô khan đáp lại.
"...! mẹ chưa từng nhận ra con lại là người u mê không tỉnh như vậy." Lý thị đưa tách trà lên môi, dừng một chút rồi đặt trở lại.
Bà nhướng đôi mày lá liễu, trong mắt hiện lên đau buồn vì bất hạnh và tức giận "Chẳng lẽ phải đụng tường nam mới biết từ bỏ?"
Sơ Trường Dụ cụp mắt im lặng.
Dù y không nói, nhưng Lý thị cũng có thể nhìn ra thái độ của y.
Hai người đều mím môi, hướng về phía ánh đèn, nhất thời không ai nói chuyện.
"Mà hiện giờ, hắn có thủ đoạn sát hại huynh đệ, lại không có năng lực tự bảo vệ mình."
Một lúc sau, Lý thị lạnh nhạt nói.
"Hiện giờ, Tam hoàng tử đã biết chuyện của hắn, Tam hoàng tử là huynh đệ với Đại hoàng tử, biết hắn giết Đại hoàng tử, đương nhiên thấy đau lòng, sẽ không tha cho hắn.
Khi đó, chứng cứ tới tay Hoàng thượng, giết hại trung lương là chuyện nhỏ, nhưng bức hại huynh đệ, chẳng phải là đang thèm muốn hoàng vị sao." Lý thị nói.
Lời của bà quả quyết đánh trúng chỗ đau của Sơ Trường Dụ.
Hôm nay, kể từ khi y vô tình nghe được chuyện của Phàn Du An, cứ luôn lo lắng không yên.
Lĩnh Nam trời cao, Hoàng đế xa, người của Tam hoàng tử đã lên đường.
Mấy ngày nữa, bằng chứng sẽ rơi vào tay Tam hoàng tử, vậy Cảnh Mục sẽ gặp nguy hiểm.
Sơ Trường Dụ thậm chí còn hận bản thân vì ban đầu không cho Cảnh Mục giết phụ tử Phàn Du An.
Nhưng kiếp này hai người vô tội, sai lầm đều do Cảnh Mục làm.
Sơ Trường Dụ nhìn Lý thị.
Ánh mắt Lý thị bình tĩnh kiên định nhìn y.
Sơ Trường Dụ dừng một chút, thở dài "...!mẫu thân, con không biết nên làm thế nào."
"Thừa Lai là tâm phúc của Tam hoàng tử, không thể tùy tiện giết gã." Lý thị nói "Bây giờ, nếu con muốn cứu Cảnh Mục, chỉ còn cách giết tri phủ Hồ Châu."
Sơ Trường Dụ đương nhiên biết chuyện này.
Nhưng nghe Lý thị nói lời này, y vẫn không khỏi hoa mắt, cảm thấy chóng mặt.
Giống như mọi chuyện kiếp trước bỗng ập tới cạnh y, bao trùm lấy y.
Kiếp này y quyết tâm sống một đời trong sạch, nhưng giờ xem ra, y không thể ngăn được số mệnh.
Nếu muốn sống, chỉ có thể giẫm lên vết xe đổ.
Lý thị không thấy tâm trạng thay đổi đột ngột của y lúc này.
Bà nói tiếp "Hiện giờ con nuôi mấy người này đều là từ phủ tướng quân, Nhị hoàng tử mới hồi kinh chưa bao lâu, cũng ngoài tầm với của hắn."
Sơ Trường Dụ nhìn bà.
"Phụ thân con có thuộc hạ ở Lĩnh Nam." Lý thị nói "Con có thể an tâm đến Hoàng Hà trị thủy, lập chút thành tựu.
Chuyện này, mẫu thân sẽ thay con làm, cha con vĩnh viễn sẽ không biết."
Sơ Trường Dụ nhíu mày "Mẫu thân..."
Lý thị làm như không nghe thấy y nói, tiếp tục nói "Sáng mai thượng triều, con đi từ biệt Hoàng thượng.
Sau khi hạ triều, ta sẽ phái người cấp tốc đến Lĩnh Nam, nhất định sẽ giải quyết xong trước khi Thừa Lai đến.
Cũng mong con xuống phía Nam, suy nghĩ kỹ những chuyện xảy ra mấy ngày nay."
Giờ khắc này, Sơ Trường Dụ biết chỉ có một con đường.
Lý thị bằng lòng giúp Cảnh Mục tự tay giết một người tốt, chính là đã hạ quyết tâm dùng chuyện này muốn mình và Cảnh Mục cắt đứt hoàn toàn.
Lúc này Sơ Trường Dụ không khỏi run lên, chỉ hận bản thân lúc này nhu nhược bất tài, bị Tam hoàng tử nắm thóp, còn chưa có năng lực dẹp yên sóng gió.
Rõ ràng, nhưng ngày qua y chỉ biết yêu đương, buông lỏng những chuyện khác.
Bây giờ trong triều, trên có Hoàng đế mờ mắt, dưới có một đám quần thần hoàng tử tâm địa xấu xa.
Sơ Trường Dụ thân là con trai của Sơ tướng quân, Cảnh Mục là Nhị hoàng tử, nếu không tranh giành gì, cũng khó mà giữ thân mình.
Bây giờ, việc ác nên làm vẫn phải làm, thậm chí bản thân không có chút sức lực.
Ở kiếp trước chỉ khi phụ thân tỷ tỷ qua đời, huynh trưởng bị vu oan, Sơ Trường Dụ mới có cảm giác này.
"...!vâng." hồi sau, Sơ Trường Dụ thấp giọng nói.
Nếu nói với Cảnh Mục, hắn nhất định sẽ không đồng ý.
Nhưng với thế lực của hai người họ trong kinh lúc này, đây là bảo đảm an toàn duy nhất.
Y thà làm kẻ ác này, còn hơn lấy Cảnh Mục ra đùa giỡn.
Y có được cơ hội sống lại hiếm có như vậy, y không dám lấy Cảnh Mục ra mạo hiểm.
"Vậy thì tốt." Lý thị khẽ thở dài, tiếp tục nói "Mẹ cũng vì tốt cho con.
Con và Cảnh Mục trong tay không có thực quyền, một người là hoàng tử được thánh sủng, một người là con trai của tướng quân, ngày thường gặp nhau cũng đã là mục tiêu chú ý của mọi người.
Con là quan