Gần đây trong kinh thái bình, nhưng luôn có sóng ngầm đang trỗi dậy dưới bề mặt yên tĩnh.
"Chờ chờ chờ, ngươi chỉ biết bắt ta chờ!" Cảnh Thiệu ném cốc sứ trong tay xuống đất, tức giận nói "Còn phải chờ đến lúc nào? Bốn quận phía nam đã bị Cảnh Mục đoạt lại, chẳng lẽ còn phải chờ hắn giết về đây, rồi ngồi lên hoàng vị sao!"
Triệu Lãng Chi cụp mắt ngồi đối diện gã, bình tĩnh nói "Điện hạ, tình thế hiện giờ không có lợi cho ta và ngài, nếu lúc này manh động, chỉ sợ sẽ làm người khác được lợi."
Nghe vậy, Cảnh Thiệu nhếch môi cười lạnh.
"Sợ thì nói là sợ, cần gì nói đường hoàng như vậy?"
Triệu Lãng Chi ngước mắt lên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Thiệu.
Những lo lắng tồn tại trong lòng gã dần trỗi dậy, giờ chúng đang dần cấu thành hình thái của sự sụp đổ.
Gã không ngờ những chuyện gã dày công lên kế hoạch trong ba năm, từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của Cảnh Mục.
Bọn họ tìm thuật sĩ luyện đan, cho Càn Ninh đế uống thuốc ba năm, Cảnh Mục vẫn không đả động gì.
Bọn họ cấu kết với đại thần trong ngoài triều, cũng nằm trong tầm kiểm soát của Cảnh Mục.
Chuyện mà Cảnh Mục không ngờ tới chắc cũng chỉ có Trác Nhân Nhạc.
Phía bên Trác Nhân Nhạc an toàn thì có an toàn, nhưng bây giờ đã bị Cảnh Mục diệt trừ.
Dù để lại cho bọn họ một kinh thành trống rỗng, thì việc giết Càn Ninh đế có lẽ cũng nằm trong tính toán của Cảnh Mục.
Cảnh Mục cũng muốn giết Càn Ninh đế, nhưng luận về quan hệ phụ tử, hắn không tiện ra tay, chỉ đành khích Cảnh Thiệu ra tay.
Khi Cảnh Thiệu giết Càn Ninh đế, gánh tội giết cha, đến lúc đó, bọn họ sẽ trở thành cá nằm trên thớt của Cảnh Mục, mặc hắn định đoạt.
Triệu Lãng Chi đã mất hai ngày để dần dần hiểu được những khúc ngoặt bên trong, khi gã hiểu ra thì không còn đường quay đầu.
Kế hoạch hiện tại là phải để Càn Ninh đế sống lâu một chút.
Càn Ninh đế sống thêm một ngày, cơ hội của Cảnh Mục sẽ trễ hơn một ngày.
Cảnh Thiệu chỉ biết bản thân nắm giữ mạng của Càn Ninh đế, muốn ông ta chết lúc nào thì ông ta sẽ chết lúc ấy, khi đó mọi chuyện sẽ thành.
Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, tình cảnh hiện giờ Cảnh Mục mới là người hưởng lợi.
Tuy Triệu Lãnh Chi nghĩ như vậy, nhưng không muốn nói với Cảnh Thiệu.
Bây giờ bọn họ đi đến đường cùng, gã nói ra, Cảnh Thiệu nhất định sẽ giận cá chém thớt, lấy mạng gã.
Triệu Lãng Chi im lặng ngồi đó, Cảnh Thiệu cười lạnh.
Gã hất hết đồ trên bàn xuống đất, cười lạnh nói "Đám người các ngươi cứ lo trước lo sau.
Dù cho ngươi sợ thì thứ mà ngươi sợ sẽ không đến chắc? Ta nói ngươi biết, không thể nào! Ngươi càng sợ thì càng phải làm.
Khi ngồi lên được vị trí xứng đáng, mấy thứ đáng sợ đó không còn gì đáng sợ nữa."
Nói đến đây, gã khá hưng phấn, chỉ vào Triệu Lãng Chi nói "Ngươi và ta hiện giờ cùng ngồi trên một chiếc thuyền.
Ngươi làm nhiều chuyện cho ta như thế, dù bây giờ ngươi muốn trốn, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."
Triệu Lãng Chi cụp mắt đáp một tiếng, không nói lời nào.
"Hiện giờ chỉ còn thiếu một bước." Cảnh Thiệu cười lạnh nói "Ta tự làm thì tốt hơn.
Đợi đến tối mai ta bảo mấy tên thuật sĩ kia tăng gấp đôi liều lượng.
Càn Ninh đế tối mai phải chết, ta là đích tử, nếu không có di chiếu, ta đương nhiên sẽ là Hoàng đế."
Triệu Lãng Chi nói "Không ổn, Điện hạ."
Cảnh Thiệu cả giận nói "Ngươi còn muốn gì, muốn ta lập tức giết ngươi sao?!"
Triệu Lãng Chi ngẩng đầu cười nói "Điện hạ, tuy thân thể của bệ hạ đã bị khoét sạch, nhưng thuốc này chưa từng có ai dùng, chỉ biết nó tổn thương thân thể, nếu chỉ làm bệ hạ bệnh nặng hơn, không đến mức chết thì sao? Nếu bệ hạ không chết, mà thân thể đột nhiên suy yếu, như vậy nhất định sẽ lập di chiếu.
Ông ta trước giờ sủng ái Nhị hoàng tử, nếu cho ông ta cơ hội lập di chiếu, chỉ sợ..." nói đến đây, Triệu Lãng Chi ngừng lại, mỉm cười nhìn Cảnh Thiệu.
Lúc này, Cảnh Thiệu bị lo lắng và sung sướng sắp được ngồi lên hoàng vị làm mụ mị đầu óc.
Nghe Triệu Lãng Chi nói, gã ngẩn ra.
"......!ngươi nói cũng có lý." nghe Triệu Lãng Chi nói như vậy, gã cảm thấy sợ hãi.
"Vậy ngươi nói xem, phải dùng gì?"
Triệu Lãng Chi cười nói "Thứ gì có thể khiến người chết ngay tức khắc thì dùng."
Cảnh Thiệu nghe vậy do dự "Nhưng mà..."
Triệu Lãng Chi nói "Điện hạ đừng lo lắng.
Nếu bệ hạ băng hà, nước không còn chủ, tất sẽ đại loạn.
Lúc này Điện hạ xoay chuyển tình thế, mọi người chẳng phải sẽ nghe theo lệnh của ngài sao? Đến lúc đó, ngài nói sao chính là vậy, chuyện thuốc độc cũng sẽ không còn ai quan tâm.
Còn nếu chuyện này bại lộ thì có liên quan gì đến Điện hạ? Là mấy thuật sĩ kia phát hiện đơn thuốc của mình có sai sót, sợ tội nên mới giết bệ hạ."
Nghe vậy, Cảnh Thiệu như được khai sáng.
Gã nói "Cứ làm như ngươi nói!"
Nói đến đây, Cảnh Thiệu vẫn tính toán cho bản thân.
Gã nói "Vậy thuốc này tùy ngươi tìm."
Triệu Lãng Chi vờ như không nhận ra tính toán và lo lắng của gã, vui vẻ cười nói "Được, tại hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Triệu Lãng Chi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dân chúng bên ngoài qua lại tấp nập, nhìn rất náo nhiệt.
Gã chợt nhớ ba năm trước khi tới kinh thành, sau khi bái phỏng phủ đệ của Sơ Trường Dụ rồi ra về, từng ngồi ở ven đường uống trà, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc đó gã còn cười, cười những người này đang sống dưới bàn tay sài lang hổ báo mà không nhận ra.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng ngày Cảnh Thiệu nắm quyền, chính là lúc những người này lâm vào cảnh khốn cùng.
Hôm nay, cách khoa cử còn chưa đến mười ngày.
Sau khi Triệu Lãng Chi rời tửu lâu, đi một vòng quanh nhà mình, lúc gần tối, gã đến phủ đệ của Đới Văn Lương.
Đới Văn Lương vẫn chưa ăn cơm, đang luyện võ trong sân.
Triệu Lãng Chi đứng từ xa nhìn, nhất thời không nói lời nào.
Kiểu người lớn lên dưới ánh mặt trời, tính cách quang minh lỗi lạc, khác với người bắt tay với kẻ ác.
Triệu Lãng Chi càng nhìn càng thấy hốc mắt cay cay, như thể nước mắt sắp rơi xuống.
Tên người quả thật là một điều rất lạ, muốn đặt những thứ mà trên người đó không có.
Phụ thân của Đới Văn Lương không muốn hắn làm tên cục mịch như mình cả đời, nhưng cả đời của Đới Văn Lương ngoài có một người bạn là Trạng Nguyên thì không liên quan gì đến chữ Văn.
Còn gã, tên là Lãng Chi.
Nhưng bản thân gã, lại sinh ra thành người