Cảnh Mục nhìn thẳng vào mắt Sơ Trường Dụ, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Sơ Trường Dụ cứ đứng đó nhìn hắn, khiến hắn lạnh cả người, suýt nữa muốn lao ra ngoài.
Kế đó, hắn tiến lên hai bước, nắm vạt áo Triệu Lãng Chi, gần như nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất.
Hai hàm răng Cảnh Mục hung hăng nghiến vào nhau, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên, đốt ngón tay kêu răng rắc.
Hắn nói "Ngươi đã nói gì với y?"
Triệu Lãng Chi lại cười nhạt, nét mặt đầy vui mừng vì mọi chuyện đã xong, thù đã được báo "Điện hạ, nhìn phản ứng của ngài, e là ngài đã đoán được rồi."
Gã luôn muốn hai người này không được chết yên, lại không phát hiện có một cách khiến bọn họ sống không bằng chết như vậy.
Ngẫm lại cũng thú vị, hai người này tàn ác như thế, một người quyết tâm làm người tốt, người còn lại chỉ vì đối phương, sợ y biết được những việc xấu xa mình làm.
Nhìn hai người bọn họ, Triệu Lãng Chi thấy nhẹ nhõm.
Cảnh Mục nghiến răng không nói gì, kế đó, hắn khàn giọng rống lên một tiếng, giơ mạch đao đâm thẳng vào cổ Triệu Lãng Chi.
Triệu Lãng Chi nhìn lưỡi đao lạnh lẽo đâm thẳng đến cổ họng mình, trong lòng có chút bình tĩnh nhẹ nhõm.
Gã nhắm mắt chờ máu mình văng ra.
Chỉ là lúc gã nhắm mắt, Đới Văn Lương mơ hồ xuất hiện trước mặt gã.
Gã thầm nghĩ, nếu Đới Văn Lương nhìn thấy Sơ Trường Dụ lúc này, nhất định rất đau lòng.
Tuy nhiên, cơn đau mà gã chờ mãi không xuất hiện.
Gã mở mắt thì thấy Sơ Trường Dụ không biết từ lúc nào đã giơ tay giữ lại mạch đao trong tay Cảnh Mục.
Y không có bao nhiêu sức lực, nhưng động tác này như nặng ngàn cân, khiến tay Cảnh Mục khó mà tiến tới.
Cảnh Mục nhấc Triệu Lãng Chi lên, nhưng ánh mắt lại nhìn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ nhìn hắn, bình tĩnh nói "Cảnh Mục, không được giết gã."
Cảnh Mục nhìn y, trong mắt dần ngấn nước.
Đôi môi khẽ run nhưng lại mím chặt, trông vô cùng đáng thương.
Kế đó, mạch đao rơi xuống đất.
Cảnh Mục ném Triệu Lãng Chi xuống đất, xoay người đi ra ngoài.
Hắn không dám ở lại đây lâu hơn nữa.
Hắn sợ Sơ Trường Dụ lên tiếng nói chuyện, hắn biết Sơ Trường Dụ sẽ nói gì, chọc vào trái tim hắn.
Hắn cũng không còn cách nào khác, vốn là hắn làm sai.
Sơ Trường Dụ nhìn bóng lưng Cảnh Mục, nhấc chân muốn đuổi theo.
Nhưng bước chân đột ngột dừng lại, chỉ đứng đó nhìn Cảnh Mục lao ra ngoài.
Một lúc sau, y cụp mắt nhìn Triệu Lãng Chi đang nằm trên đất.
"Lần này tha mạng cho ngươi đều là vì nể mặt Đới Văn Lương." giọng Sơ Trường Dụ bình tĩnh lạnh lùng.
Y hơi nâng cằm, cúi đầu nhìn Triệu Lãng Chi, vẫn là bộ dạng khinh thường trong trí nhớ của gã "Ngươi chỉ biết ta dễ tính dễ lừa, nhưng những việc ngươi làm sau lưng ta, chưa chắc ta không biết.
Nếu ngươi còn muốn giữ mạng, lát nữa để Văn Lương đưa ngươi đi, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta.
Lần sau gặp ngươi, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."
Nói xong, y nhấc chân bước ra ngoài.
Lần này, Triệu Lãng Chi nhìn y từ phía sau, nhất thời không biết nên hận người này thế nào.
Nếu y đã biết những gì gã làm...!tại sao y lại không giết mình?
Sơ Trường Dụ y trước giờ không phải luôn khinh thường người khác sao, tại sao lại cho mình một con đường sống?
Cảnh Mục về hoàng cung, đi thẳng đến lãnh cung.
Vốn Cảnh Thiệu muốn giết ba mẹ con Huệ quý phi, nhưng Hoàng hậu đã làm ra chuyện cướp thánh chỉ, trong lòng hoảng sợ nên giữ lại mạng của bọn họ.
Lúc Cảnh Mục đến thì thấy Cảnh Khuông đầu tiên.
Cảnh Khuông đang ngồi trong góc của lãnh cung đổ nát, im lặng cụp mắt đọc cuốn Thượng Thư dày cộm trong tay.
Cảnh Khuông thấy Cảnh Mục tới thì ngước mắt đứng lên.
"......" Cảnh Khuông nhất thời không biết nên xưng hô với Cảnh Mục thế nào, mấp máy môi, nhỏ giọng gọi một tiếng "Nhị điện hạ."
Cảnh Mục lười sửa, liếc Cảnh Khuông một cái, bước chân vào lãnh cung.
"Nhị điện hạ, mẫu phi và Hoàng hậu nương nương tuy có vài khúc mắc, nhưng bản tính không xấu." Cảnh Khuông ở sau lưng cao giọng nói "Đệ đệ từ nhỏ ham chơi cũng không có uy hiếp gì với bệ hạ.
Xin Nhị điện hạ nể mặt chút ân tình trước kia mà tha mạng cho họ."
Trong lãnh cung không nhận được tin tức, đến hôm nay mới lờ mờ biết được tên soán ngôi Cảnh Thiệu kia đã triệu Cảnh Mục về cung, sau này sẽ phò tá triều chính.
Hôm nay thấy Cảnh Mục, còn tưởng Cảnh Mục tới giải quyết mẹ con bọn họ.
Suy cho cùng vào đêm xảy ra chuyện, Cảnh Thiệu đã muốn giết bọn họ.
Cảnh Mục không quay đầu, đi thẳng vào lãnh cung.
Cảnh Khuông đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn.
Vừa rồi đứng dậy quyển sách cũng theo đó mà rơi xuống đống bụi, trang giấy cũng rách.
Cảnh Khuông từ nhỏ đã yêu sách như mạng sống.
Nhưng giờ phút này lại không nhìn quyển sách nằm trên đất, chỉ im lặng nhìn cánh cổng tiêu điều của lãnh cung.
Cảnh Mục vừa vào lãnh cung, nghe thấy bên trong có tiếng khóc nức nở.
Hắn bước vào thấy Cảnh Tông đang ngồi bên giường, lặng lẽ an ủi Huệ quý phi đang rơi nước mắt.
Hai người thấy Cảnh Mục đi vào liền vội vàng đứng dậy.
Huệ quý phi thấy Cảnh Mục tới càng khóc thảm thiết hơn, gần như khàn cả giọng.
Cảnh Tông vỗ vỗ lưng bà an ủi, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục cầu xin "...!Nhị hoàng huynh."
Bốn năm rồi.
Cảnh Tông không còn là nhóc mập cướp diều của Cảnh Mục trước kia.
Tuy mặt vẫn còn hơi tròn trịa nhưng dáng người ốm đi, đã toát ra vẻ anh tuấn của thiếu niên.
Cảnh Mục nhìn hai mẹ con nương tựa, trong lòng nhất thời có hơi phiền muộn.
Người sống trên đời sẽ luôn có vài mối bận tâm.
Dù là người thân hay bằng hữu, sau tất cả vẫn sống cùng nhau, giúp đỡ nhau.
Nhưng hắn từ nhỏ đã khác người, may thay sau đó Sơ Trường