"Đội trưởng Mục làm việc hiệu suất quả nhiên phi thường." Họng súng vẫn để ở bên gáy của Thần Thần, đáy mắt của người phụ nữ hiện lên một tia đau xót không dễ phát giác, hít một hơi thật sâu, "Mục Nham, vì sao không thể buông tha cho tôi." Trong lời nói bất đắc dĩ chỉ có hai người mới nghe được, giọng nói giống như lưỡi dao băng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, không tiếng động xé rách lòng của cô.
Vì sao không tha cho cô một con đường sống? Vì sao phải ép cô như thế? Chẳng lẽ nhất định muốn viên đạn xuyên qua thân thể của họ, mới có thể thực sự kết thúc tất cả sao?
Nếu như vậy, tối nay, họ sẽ tác thành cho nhau, nếu là đau, cũng là giải thoát.
Mắt Mục Nham nhìn thẳng về phía của cô, sắc mặt tối lại giống như bầu trời u ám, hồi sau nghe anh nhẹ nhàng thở dài, trong hơi thở nhẹ nhàng làm như ẩn chứa áp lực nặng nề, tiếng than thở tiến thẳng vào trong lòng của nhau. Bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng ở đối diện cô, anh giữ nguyên tư thế cầm súng không thay đổi, mím môi, cuối cùng mở miệng, nhưng giọng nói lạnh như băng: "Tiêu Nhiên, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."
Khóe môi ngưng tụ lại nụ cười đau thương, một giọt nước mắt trong suốt trợt xuống mặt của cô, cô khàn giọng: "Muộn rồi. Không quay đầu được."
Quay đầu nói thì dễ làm mới khó làm sao, dòng chảy thời gian là hai chân kiên định đi tới, làm sao có thể lùi lại được? Không thể, không thể nào.
Ánh mắt phức tạp xẹt qua mặt cô, Mục Nham không nói nữa, thật lâu sau đó, Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn An Dĩ Nhược, "Chính là vì cô ấy?"
Mục Nham không có vội vàng trả lời, ánh mắt lạnh nhạt đón nhận một đôi mắt sợ hãi, sau đó, anh kiên định lắc đầu.
Nhìn vào đồng tử lạnh nhạt không cảm xúc của anh, lòng An Dĩ Nhược không khỏi trấn định lại, quay đầu nhìn Tịch Thạc Lương thở hổn hển đuổi theo tới xuống lầu, nước mắt đột nhiên dâng lên.
Hóa ra, cô thật sự sợ cùng người khác dây dưa không rõ, cho dù chính mình hoàn toàn không rõ nguyên do.
Cùng Ôn Hành Viễn nhìn nhau, đã hiểu được anh giao phó cái gì cho mình, Mục Nham nhẹ nhàng rồi lại trịnh trọng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo anh chớ làm bậy, nhìn anh ôm Si Nhan mạnh mẽ dẫn cô ấy đi, cho đến Tịch Thạc Lương cũng ở dưới ánh mắt chăm chú của anh lui đến phía ngoài cửa thủy tinh, trong đại sảnh của trung tâm triển lãm thành phố còn sót lại anh, An Dĩ Nhược, Tiêu Nhiên và Thần Thần.
Thần Thần nước mắt lưng tròng nhìn về phía của anh, tiếng khóc từ từ hạ thấp xuống, vài lần há mồm cũng không có phát ra tiếng.
Trong ánh mắt lạnh nhạt của anh nổi lên một chút độ ấm, giọng nói trầm thấp thuần phát mang theo nhiều tiếng vọng ở trong đại sảnh vắng vẻ, "Tiêu Nhiên, cô chạy không thoát nơi đây, đưa đứa nhỏ cho tôi, thả con tin."
Cô rũ mắt, tuyệt vọng trong đáy mắt được nhanh chóng giấu đi, giọng nói mang theo một chút nghiền nát, "Anh đã đến đây, tôi cũng không cần phải đi." Nghiêng người nhìn An Dĩ Nhược, cô nói: "Bất quá, họ phải theo tôi."
"Không thể." Vẻ mặt hơi ảm đạm, giọng nói lại kiên định không thể nghi ngờ, "Đừng kéo người vô tội vào, nhất là đứa nhỏ, nó mới mấy tuổi? Cô không ra tay được." Anh không biết làm sao, cũng một người một súng, anh phải đắn đo rất nhiều, anh không muốn mạo hiểm chút nào, anh không thể để cho An Dĩ Nhược hoặc là Thần Thần bất kỳ người nào bị thương, đây là trách nhiệm trên vai thân là cảnh sát nhân dân của anh, anh phải lấy an nguy của quần chúng làm suy tính trước tiên.
"Anh chắc như vậy?" Tiêu Nhiên nở nụ cười, nụ cười giễu cợt, sau đó thu lại nụ cười trầm giọng nói: "Tôi hung ác hơn trong tưởng tượng của anh." Trong giọng nói hận ý mãnh liệt như vậy, khiến An Dĩ Nhược nhịn không được toàn thân lạnh run.
Là cái gì khiến cô ấy chứa hận ý sâu đậm như vậy? Là yêu sao? Cô hoảng sợ đồng thời cũng có chút hiếu kỳ.
Đón nhận ánh mắt lạnh lẽo chua xót của cô quăng tới, ánh mắt của anh ngưng tụ thành màu đen ám trầm, kiên định như sắt đá tuyệt nhiên vô tình, lại giống như loại tình cảm dịu dàng vương vấn không thể tách rời, nhưng đáy mắt ấy nhìn thế nào cũng không có bóng dáng của cô, từ đầu đến cuối cô không thể tìm được chính mình trong mắt của anh, ánh mắt tĩnh mịch huyền ảo chung quy là phức tạp đến khiến cô nhìn không hiểu, cũng giống như không có ai có thể hiểu được.
Mục Nham, rốt cuộc anh là loại người nào? Anh có tim sao? Có sao?
"Mục Nham, vì sao?" Tiếng lòng sụp đổ làm như cũng không còn sức lực chống đỡ nữa, rắc một tiếng gãy lìa, chấn động đến máu của cô bôn chạy bốn phía, đau đến thân thể của cô tê liệt ngay tức thì, Tiêu Nhiên đột nhiên nghẹn lời: "Cho tôi một cái lý do, bằng không liều mạng tôi cũng phải mang đi một người." Im lặng một lát, cô lại tức giận nói thêm: "Anh rõ hơn bất kỳ ai, tôi có thể giết một người trong số họ ở trước mặt của anh, cho dù dùng mạng của tôi để đổi." Tay trái ôm Thần Thần đã khóc không ra tiếng che ở trước ngực, vẻ mặt Tiêu Nhiên lạnh lùng, giương cao tay phải, họng súng chỉa thẳng vào huyệt thái dương của An Dĩ Nhược.
Đúng, anh rõ. Thuật bắn súng của cô đủ chuẩn, anh đã được chứng kiến.
Với tình thế bây giờ, ở dưới tình huống thuật bắn súng như nhau phần thắng của anh cũng chẳng phải trăm phần trăm, cô cách con tin thật sự quá gần, điều này làm cho cô chiếm hết ưu thế, chỉ cần một giây là có thể lấy mạng của họ.
"Tôi là cảnh sát." Không phải không thấy cô tan nát cõi lòng, nhưng từ trước tới nay anh không biết nói dối.
Nghe anh không hề cảm tình trả lời, sắc mặt của Tiêu Nhiên trong phút chốc tái nhợt, ảm đạm đến không hề có một chút tức giận, hồi lâu nói không ra lời, cuối cùng mới cười khổ nói: "Mà tôi là người buôn ma túy."
Đau lòng rốt cuộc không thể nào tô son trát phấn, quét nụ cười khổ tự giễu để lộ tất cả bí mật trong lòng cô.
Bọn họ là chim bay trên trời và cá dưới đáy biển, khoảng cách thật sự quá xa, vọng tưởng hão huyền kết quả cũng chính là chết ở dưới họng súng của đối phương, đột nhiên trong lúc đó, cô hoàn toàn tỉnh ngộ. Song, tất cả đều đã quá muộn không chỉ một bước.
Nếu như cô biết sẽ có ngày hôm nay, nếu như cô biết.
Cùng Mục Nham ánh mắt giao nhau ngưng tụ ở cùng một chỗ, cô từ từ lui về phía sau một bước, súng vẫn không có rời khỏi đầu của An Dĩ Nhược, chỉ là lần này để ở gáy của cô ấy, cô lạnh giọng quát: "Đi."
An Dĩ Nhược
căng thẳng đến lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, loại tình huống này, thần tiên cũng bất lực, huống chi thân thể Mục Nham là thân thể bình thường, hiểu được điểm này, cô phối hợp chầm chậm di chuyển lên trước, ánh mắt tập trung vào Mục Nham nơi xa, làm như tìm kiếm biện pháp giải quyết ở trên mặt của anh.
Vẻ mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị mà khó lường, sâu sắc liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái, hai mắt bắn ra mông lung mãnh liệt, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của cô ấy, đứng ở tại chỗ giống như một tảng đá không nhúc nhích chút nào, mắt thấy cô từng bước một đến gần, mãi đến khoảng cách giữa hai người chỉ có không tới năm mét, nghe được cô nói: "Tôi nhất định phải rời đi, tôi muốn giết cô ấy ở trước mặt của em gái tôi."
"Bên ngoài là thiên la địa võng, cô không thoát được." Mục Nham hơi dùng lực, càng cầm súng chặt hơn, giọng nói trầm đến làm như thoáng chốc có thể làm người suy sụp, anh nhắc nhở lần cuối: "Thả con tin, tôi đi."
"Đi đâu?" Nhà giam hay là tim anh?" Cô hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, giống như là đang tán gẫu chuyện nhà, nhưng động tác trên tay, lại làm nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống đến 0 giờ.
Tiêu Nhiên một tay bóp cò, làm bộ muốn móc ngón trỏ, An Dĩ Nhược run như cầy sấy, trên trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt Mục Nham đột biến, ánh mắt rét lạnh lộ ra sắc bén, họng súng hơi nâng lên, tinh chuẩn nhắm ngay cái trán của Tiêu Nhiên.
Bóng dáng như ma quỷ ngăn trở lối đi của cô, phong kím lối ra duy nhất của cô, cô hy vọng là bảo vệ biết bao, chứ không phải là mạnh mẽ giữ lại. Nhưng vĩnh viễn là—— vọng tưởng của cô.
Hai người cứ cầm cự như vậy, một phút, năm phút, mười phút...
Thần Thần bị sự im lặng nghẹt thở này sợ tới mức nín thở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Mục Nham phía đối diện, điềm đạm đáng yêu.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết qua bao lâu, ngay cả An Dĩ Nhược cũng cảm thấy đứng đến lòng bàn chân tê dại, hai người vẫn đứng đối diện như vậy giống như hóa đá.
Huyết sắc trên mặt An Dĩ Nhược sớm đã tụt hết, cô cố gắng ổn định gót chân, khống chế không cho hai chân run lên, giằng co như vậy, khiến cả trái tim cô nhảy vọt lên cổ họng, hít vào một hơi thật sâu, cô khàn giọng yêu cầu: "Thả đứa nhỏ, tôi đi với cô." Loại tình huống này, muốn bảo vệ hai người con tin bình an giống như đầm rồng hang hổ, thay vì bế tắc như vậy không bằng làm một cái trao đổi, chỉ cần Tiêu Nhiên đồng ý cũng chẳng sợ, nhìn về phía của anh, cô nói: "Để tôi đi với cô ấy." Ngụ ý, đứa nhỏ thoát hiểm, anh liền động thủ.
Mục Nham hơi mím môi, ánh đèn chiếu xuống gò má cương nghị dĩ nhiên đã mất đi sự dịu dàng, không nhìn cô cũng không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên nói: "Cô muốn thế nào?"
"Đưa cô ấy đi gặp em gái của tôi." Cô muốn ở trước mặt của em gái tiễn An Dĩ Nhược xuống hoàng tuyền chỉ đơn giản như vậy, cho nên cô liều chết phản kháng tranh thủ một tia hy vọng cuối cùng, cô bước từng bước về phía trước, anh ngăn cản ở nơi đó không chịu nhượng bộ, cũng là có nguyên nhân, hai bên hiểu rõ lại không thể cho người ngoài hiểu.
"Thả đứa nhỏ trước." Mục Nham không chút nhượng bộ, ánh mắt sắc bén khóa ở trên người Thần Thần kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Nó còn nhỏ như vậy..."
"Anh nghĩ rằng tôi không biết nó là ai?" Tiêu Nhiên bắt được khi anh nhìn về phía đứa nhỏ thì đáy mắt không tự giác thể hiện ra dịu dàng và đau lòng, hừ lạnh một tiếng, "Ôn Thần Hi. Con gái một của tổng giám đốc Hoa Đô khu điền sản Trung Quốc. Cháu gái của anh, đội trưởng đội đặc công Mục Nham."
Trong nháy mắt ấy anh giật mình, những lời này, như là một quả bom hẹn giờ, Mục Nham cả kinh, ấn đường thoáng chốc tụ lại, cô biết quan hệ giữa bọn họ? Chuyện càng tệ hơn so với anh tưởng tượng, xem ra cô quả thật là có phòng bị mà đến, thậm chí thăm dò ngọn nguồn của Ôn Hành Viễn? Kiềm kẹp đứa nhỏ cũng chẳng phải ngoài ý muốn, có lẽ có chút trùng hợp, nhưng cũng là ở trong dự tính của cô.
Nhìn vào trong ánh mắt ẩn chứa một tia thâm sâu khó lường của cô, đáy lòng cuồn cuộn, giãy giụa nhanh chóng qua đi, anh lại kiên định thụt lùi, mà cô chầm chậm tiến lên.
Số lượng xe cảnh sát đậu bên ngoài quảng trường của trung tâm triển lãm thành phố, không dưới mười đặc cảnh cầm súng nhắm ngay vào mục tiêu trong đại sảnh, còn có mấy đường chấm đỏ chiếu vào trên thủy tinh trong suốt sạch sẽ, đó là súng bắn tỉa ẩn ở chỗ cao. Mà cô mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên trong cửa thủy tinh, không chịu di chuyển nữa bước, lạnh giọng nói: "Nếu như anh chịu nói một câu, cho dù là một câu, tôi sẽ thả đứa nhỏ." Giọng nói kiên định, vẻ mặt không có một chút qua loa, "Nhưng, anh không có." Nếu như anh chịu nói một lời mềm mại, chỉ cần anh dùng thân phận người chú cầu xin cô buông tha đứa nhỏ, cô nghĩ tới đáp ứng anh. Nhưng anh lại bất chấp hết thảy lựa chọn đưa cô lên đường, Mục Nham không chịu cúi mình như thế khiến cô tuyệt vọng đến cực điểm, vì thế cô đổi chủ ý, "Cho dù thành quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho An Dĩ Nhược, chỉ vì cô ấy giúp anh giết em gái tôi." Cô cười lạnh, "Mục Nham, tôi giết cháu gái của anh trước, xem như trả lại tôi tình cảm nước đổ khó hốt..." Trong lúc nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, dùng tốc độ sét đánh thu tay phải về, ý đồ đổi họng súng bắn về phía Thần Thần...