Đêm khuya, thành phố đã yên tĩnh lại, nhà giam bệnh viện yên lặng làm cho người ta mơ hồ phát rét, Mục Nham khoanh hai tay dựa vào trên ghế ngồi ở trong phòng bệnh, nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trầm thấp, anh nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.
"Vụ án này không cho con nhúng tay vào, quay về bệnh viện ngay." Mục Thịnh nhận được điện thoại của vợ, cấp tốc từ vùng khác vội trở về, còn chưa có vào nhà liền thẳng đến bệnh viện mà đến. Đứa trai con này mắt thấy liền muốn ông tức chết, nó còn muốn sống nữa hay không.
Mục Nham mím môi, không có tiếp lời, lại nghe bố đại nhân ra lệnh: "Bố đã gọi điện thoại, vụ án do đội phó Lý tiếp nhận, bây giờ con hãy đi cùng bố."
"Bố, con sẽ không giao vụ án này cho bất cứ người nào." Tâm tình Mục Nham rất nặng nề, cau mày, không để ý đến cơn tức giận của bố, anh không nhanh không chậm nói: "An Dĩ Nhược vì con mới bị kéo vào, con nhất định phải cứu cô ấy."
"Con cứu thế nào? Con mới bị đạn bắn bị thương, dựa vào tình trạng hiện tại con cho là con cứu được cô ấy? Hiện tại cô ấy không rõ tung tích, sống hay chết cũng không biết, con nói cho bố biết, con muốn cứu thế nào, hả?" Mục Thịnh nhìn con trai, lo lắng đánh thẳng vào trong lòng, "Bố chính là quá buông lỏng con, nên sớm chuyển cảnh đội của con, con làm thế nào đáp ứng mẹ con, con làm được sao?"
Mục Nham nhíu mi, thản nhiên nhìn thẳng vào bố, "Con xin lỗi, bố, khiến bố mẹ lo lắng." Đối với bố mẹ, lòng anh đầy áy náy, người giống như anh như thế, không thể không bị thương, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ đến bệnh viện chăm sóc anh thì đau lòng đến rớt nước mắt, anh cũng nghĩ tới rút xa một chút, song, lúc anh lần nữa nghĩ đến tính mạng của những người vô tội đang bị huy hiếp chờ anh đi giải cứu, anh lại quên ngay sự lo lắng của bố mẹ, anh chỉ biết, anh không thể nào không để ý đến thiện lương bị giẫm đạp, thân là một người cảnh sát, anh có trách nhiện cũng có nghĩa vụ; anh chỉ biết, dùng tính mạng có hạn của anh đổi lấy giây phút bình yên của xã hội này.
Anh có thể làm cũng không nhiều, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với không làm.
Tâm lý của Mục Nham luôn luôn là như vậy, từ đầu đến cuối vẫn đi theo nguyên tắc tuần hoàn này.
"Không ai hiểu rõ vụ án này hơn con, mà người liên lụy vào vụ án này cũng chỉ có con quen, cho nên, con không thể giao cho bất kỳ ai." Mục Nham thở dài, vẻ bất đắc dĩ trong mắt được thu lại nhanh chóng, thay thế chính là một sự kiên định cố chấp, "Xin bố tin tưởng con trai của bố không phải cậy mạnh, con sẽ không lấy tính mạng của quần chúng ra để đùa giỡn, mà con, lại càng sẽ không đem mạng của mình làm trò đùa." Không có bỏ qua giãy giụa chợt lóe rồi biến mất trên mặt của bố, anh tiếp tục nói: "Hiên tại An Dĩ Nhược nhất định là bình an, mục đích của bọn họ không phải là giết cô ấy, cho dù hành động chủ tâm giết người, cũng nhất định phải đợi cứu Tiêu Nhiên ra. Ngoại trừ con, không có ai thích hợp hơn." Giọng nói của anh cực kỳ bình tĩnh, dường như chỉ là tán gẫu với bố, nội dung đề cập cũng không liên quan đến chuyện sống chết, "Bố, để con đi, con nhất định đưa cô ấy còn sống trở về." Anh phải thuyết phục bố, bằng không anh không thể nào đi ra khỏi thành phố A được.
Nhìn con trai cao lớn anh tuấn trước mặt, ánh mắt của nó bình tĩnh kiên định, vẻ mặt điềm tĩnh như thường, kiên định của Mục Thịnh cơ hồ lại lần nữa bị tan rã, đột nhiên nghĩ đến vợ nghẹn ngào yêu cầu trong điện thoại: "Lão Mục à, mặc kệ ông dùng cách gì cũng phải đưa nó trở về bệnh viện, nó là đứa con duy nhất của chúng ta, nếu như nó có chuyện không may, ông bảo tôi làm thế nào sống tiếp." Vì thế, vẻ mặt ông dịu đi khuyên nhủ: "Con trai, không phải bố ngăn cản con, nhưng con cũng suy nghĩ thay cho bố mẹ một chút, con có biết mỗi lần con đảm nhận chức vụ, mẹ con đều sợ tới mức ngủ không yên, mỗi lần con bị thương, mẹ con đau lòng biết bao. Lúc trước con bất chấp sự phản đối của bố mẹ lựa chọn đến trường cảnh sát, chỉ cần bố nói một câu không có trường nào dám nhận con, đừng nói đặc cảnh, cánh cửa của giới cảnh sát con cũng không vượt qua được. Nhưng bố không có can thiệp con, bố mẹ tôn trọng lựa chọn của con, thậm chí đối với thăng chức của con bố cũng đã âm thầm bảo người đè lại." Tiến lên một bước, đưa tay khoát lên trên vai của con trai, ông lời nói thấm thía nói: "Bố mẹ thuận theo con, là vì bố mẹ không muốn ràng buộc tay chân của con. Cuộc sống của con, tương lai của con, con có quyền lựa chọn nhất. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, con có thể làm đều đã làm, lúc nào thì là điểm dừng của con?" Nghĩ đến viên đạn lạnh băng bắn xuyên qua thân thể con trai, mắt của Mục Thịnh cũng đã đỏ.
Do tính đặc thù của công việc, lại thêm thân phận của Mục Thịnh, thật ra thì Mục Nham rất ít về nhà, trong cảnh đội chỉ có Đại Lực và lãnh đạo trực thuộc biết rõ bối cảnh của anh, năm ngoái anh hoàn thành một vụ án tuyệt đẹp, rõ ràng có cơ hội thăng chức, nhưng anh lại gọi điện cho bố, nhờ ông nghĩ cách đè lại, bởi vì anh muốn tiếp tục ở lại trong tiền tuyến.
Anh chưa từng quên lúc ấy bố là mắng anh thế nào, "Mục Nham, anh vĩnh viễn đừng về nhà, tôi không có đứa con trai này như anh." Anh đương nhiên có thể hiểu được sự tức giận của ông cụ, danh chính ngôn thuận thăng chức dĩ nhiên là cách tốt nhất rời khỏi tuyền tuyến, vừa có thể tiếp tục làm nghề này, lại không cần giống như bây giờ sống ở họng súng liếm máu trong cuộc sống, nhưng, anh không phải là người khác, anh là Mục Nham, anh quá cứng đầu, cũng quá cố chấp.
Ánh mắt chuyển qua trên mặt của bố, mơ hồ nhìn thấy ông tóc bạc, anh nói: "Bố, con không quên mạng con là bố cho, càng không có quên con là đứa con trai duy nhất của bố và mẹ." Từ trước đến nay bố luôn ít nói, đêm nay nói được những thứ này thực ra thì đã đè nén đến quá lâu, có bất đắc dĩ, có khẩn cầu, Mục Nham không phải là không nhận ra được dụng tâm lương khổ của ông cụ, anh nở nụ cười ôn hòa, đưa tay bao lấy mu bàn tay của bố, bình tĩnh lại kiên định nói: "Xin bố cho con thêm chút thời gian nữa, con đã từng hứa, chỉ cần mười năm, sau mười năm theo đuổi cảnh sát, bố bảo con làm thế nào thì làm như thế nấy." Anh đem thời gian mười năm quý giá nhất trong đời người hiến cho quốc gia và nhân dân, mười năm sau, anh cũng nên rút khỏi đây rồi. Thực ra thì thấm thoát đã qua một nữa rồi không phải sao? Chỉ cần giữ vững kiên trì, thì đã trôi qua.
Lúc dứt lời, hai cha con ăn ý lựa chọn trầm mặc. Hồi lâu sau, ánh mắt của Mục Thịnh dừng ở lồng ngực của Mục Nham, đau lòng nói: "Con mới bị đạn bắn bị thương..." Làm
như không nói được nữa, ông hơi quay mặt đi, cảm giác được Mục Nham nặng nề nắm tay ông, Mục Thịnh thầm thở dài một tiếng, trở tay bắm lấy tay Mục Nham, dặn dò: "Con trai, hứa với bố bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng phải lấy an toàn của bản thân làm suy tính trước tiên."
Ông và vợ chỉ có một đứa con trai thế này, từ nhỏ nó đã bướng bỉnh, hai vợ chồng cũng không nuông chiều đứa nhỏ, nhưng rất tôn trọng ý nguyện của nó, nó ghi danh trường cảnh sát mặc dù bọn họ không hài lòng nhưng không có ngang ngược cản trở, dù sao đó cũng là hướng đi của cả cuộc đời đứa nhỏ, bọn họ không muốn về sau Mục Nham oán bọn họ, nhưng khi Mục Nham được chọn trúng để tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt và đặc thù của cảnh đội, hai vợ chồng ông bà Mục cuối cùng bị kích động, cả nhà đều tới khuyên nhủ, thậm chí là dượng dì, hai ông anh họ lớn nhỏ cũng đã tới, Mục Thịnh thậm chí đánh cho con trai một bạt tay. Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên ông đánh con trai.
Mục Thịnh nhớ rất rõ, ngày đó vẻ mặt Mục Nham cũng giống như bây giờ bình tĩnh như vậy, nó tránh cũng không tránh, đã trúng cái tát cường bạo này của ông, sau đó sờ sờ vào bên má, ngước mắt nhìn bố, cố chấp nói: "Bố, xin bố tôn trọng lựa chọn của con."
Một câu nói, Mục Thịnh không thể nào phản bác, hai bố con đối mặt rất lâu, ở trong mắt Mục Nham ông nhìn thấy được sự kiên định này, nhắm mắt, cuối cùng thở dài không nói cái gì nữa.
Lúc này đây, ông tựa hồ phải lần nữa lựa chọn tôn trọng. Ai bảo nó không chỉ là con của ông, lại là một người cảnh sát thân gánh trọng trách. Ông không thể ích kỷ, dù là ông không nỡ.
Mục Nham nắm thật chặt tay của bố, anh trưởng thành, bố già đi, hồi nhỏ tay anh được bố nắm, bây giờ, anh đã có thể nắm lại toàn bộ bàn tay của bố rồi. Giương mắt nhìn lại, anh nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt của bố, mái tóc bạc, trong lòng đau xót, mắt hơi ẩm ướt, khẽ gật đầu, anh hứa: "Con biết rồi."
Đứng ở dưới lầu nhìn theo bố rời đi, trong lúc lái xe mở cửa xe cho ông, Mục Nham trầm giọng: "Bố?"
Mục Thịnh xoay người, gió đêm mát lạnh đưa lời nói rõ ràng của Mục Nham vào trong tai: "Cám ơn bố!"
Mục Thịnh nở nụ cười, nụ cười vui vẻ. Sau đó vẫy tay ý bảo anh đi vào, ngồi lên xe rời đi.
Mục Nham cúi đầu đứng ở bên ngoài rất lâu, giống như một đứa nhỏ đứng phạt.
Sau hồi lâu, anh cong môi kéo ra một nụ cười, xoay người trở lại phòng bệnh.
Mục Nham đổi thuốc đi vào, Tiêu Nhiên tỉnh, biết có người đi vào cô cũng không để ý, chỉ thất thần nhìn chằm chằm vào đỉnh vách tường, ánh mắt mờ mịt.
Ngồi ở mép giường của cô, anh hỏi: "Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?" Thấy cô không nói lời nào, anh rót chén nước, đỡ cô ngồi dậy, đưa tới bên môi cô: "Mở miệng."
Tiêu Nhiên dời mắt đến trên gương mặt anh tuấn của anh, sau đó không nói gì mà vươn cánh tay ôm chặt eo của anh.
Mục Nham nhíu mi, cô nghe được anh thở dài một cái, sau đó kiên định đẩy cô ra, mở tay cô ra cầm cái cốc lên, "Tiêu Nhiên, đừng như vậy."
"Bốp" một tiếng vang lên, cái cốc bị cô nện xuống đất, đồng thời cũng xé nát tiếng lòng của cô, vẻ mặt Tiêu Nhiên hung dữ gầm nhẹ: "Mục Nham, tôi muốn cho anh tận mắt thấy cô ấy chết." Cực kỳ giận dữ giống như oán hận bắn ra từ đáy mắt của cô, vì sao anh có thể thờ ơ như vậy? Vì sao anh máu lạnh như thế? Rốt cuộc anh là làm thế nào làm được? Cô không cam lòng, chết cũng không cam lòng.
Thấy anh mím môi không nói, Tiêu Nhiên suy sụp nằm xuống, trầm mặc một lát chỉ trầm tĩnh phun ra một câu: "An Dĩ Nhược sớm đã không ở thành phố A, cho dù những kẻ đần độn kia lật cả thành phố A cũng không tìm được cô ấy." Cô nhẹ giọng cười, đôi mắt rũ xuống thì sắc mặt bình tĩnh đến giống như một hồ nước lặng.
Mục Nham im lặng, điểm ấy anh đã nghĩ tới. Theo anh phỏng đoán, ngày An Dĩ Nhược mất tích đó đã bị mang rời khỏi thành phố A, bọn họ sẽ không ngốc mà ẩn núp ở chỗ này chờ người của cảnh sát tìm đến. Cho nên, anh cũng không bất ngờ.
"Tôi dẫn anh đi, chúng ta cùng đi Vân Nam." Tiêu Nhiên mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, thấy Mục Nham nhẹ giọng nói: "Anh có biết tôi có thể dễ dàng tìm được cô ấy, nhưng các anh lại rất khó khăn. Mười ngày, nếu như trong vòng mười ngày tôi không có bình an trở về, chắc chắn cô ấy sẽ chết." Đây là quy củ của "gia tộc", lúc cô biết được tin An Dĩ Nhược mất tích cô liền biết mình rất nhanh có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đương nhiên, cũng có một khả năng khác, chính là trong vòng mười ngày cô không thể nào thoát ra, cô và An Dĩ Nhược đều phải chết.
Dừng lại một lát, Tiêu Nhiên tuyên bố: "Một mình anh, ai cũng không thể đi cùng." Anh đồng ý cô liền dẫn anh đi, về phần có thể cứu được người hay không đó là chuyện của anh, không liên quan với cô. Nếu như anh không đồng ý, cô sẽ gánh hết thảy tội danh, cùng lắm thì chết, cô không sợ.
Mục Nham trầm tĩnh nhìn nụ cười đẹp đẽ của cô, ánh mắt ám trầm từ từ sắc bén, liễm thần rũ mắt xuống, anh nói: "Tôi sẽ sắp xếp, ngày mai chúng ta liền đi." Như vậy, đương nhiên cực kỳ mạo hiểm, Tiêu Nhiên sa lưới vốn là khó khăn, như vậy rõ ràng cho thấy thả hổ về rừng, nhưng anh, không còn sự lựa chọn nào khác.
Người phụ nữ lãnh ngạo mà cười to, khuôn mặt vốn tuyệt đẹp trở nên vặn vẹo và khó coi, cười đủ rồi, cô lạnh giọng nói: "Mục Nham, anh cho là anh có thể còn sống trở về?" Đúng vậy, cô không định để cho anh còn sống trở về, anh muốn cứu An Dĩ Nhược, cô sẽ cùng Cố Dạ liên thủ giết bọn họ.
Anh chỉ là nhìn Tiêu Nhiên, bình tĩnh, vững vàng, ánh mắt này, ám trầm đến giống như đêm tối, sau đó, đường nét căng chặt dần dần dịu dàng lại, Mục Nham cũng cong môi cười, cô nghe thấy anh từ từ nói: "Tôi luôn luôn có lòng tin." Chuyến này quả thật mạo hiểm, nhưng cũng không hoàn toàn không nắm chắc, đối với kẻ địch, Mục Nham cũng không xem thường nhưng lại càng không tự ti. An Dĩ Nhược không phải một cô gái bình thường, dũng cảm và thông minh của cô anh đã tận mắt thấy, anh tin cô nhất định có thể chịu đựng được đến anh đến, chỉ cần anh đi, hết thảy chính là một cục diện khác.
Anh tin cô. Anh tin trực giác của mình.