An Dĩ Nhược và Mễ Ngư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trình Mạc Phỉ là bạn thân của các cô lúc kết bạn thời đại học, ba người sinh hoạt bốn năm ở trong một căn phòng, tình bạn đã được gây dựng vào khi đó.
Sau khi tốt nghiệp, An Dĩ Nhược xuất ngoại bồi dưỡng thiết kế, Mễ Ngư bước vào giới người mẫu, và Trình Mạc Phỉ lựa chọn trung thành với tình yêu sự nghiệp vũ đạo của mình, cùng bạn trai kiêm hợp tác thành lập một phòng làm việc, giảng dạy đồng thời cũng tiến hành công khai diễn xuất.
Tóm lại, ba cô gái, đều có được một bầu trời của riêng mình, hơn nữa đều đang nỗ lực làm việc chăm chỉ.
Trong khoảng thời gian An Dĩ Nhược về nước, Trình Mạc Phỉ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi công diễn vào tháng sau, ngay cả ban ngày và ban đêm cũng không phân rõ, hiển nhiên không có thời gian quấn lấy cô và Mễ Ngư.
Làm như tâm ý tương thông, hôm nay Trình Mạc Phỉ buồn bực đến nỗi không thể hết lòng tập trung tinh thần vào tập luyện, vì thế đã đến siêu thị điên cuồng mua đồ một phen rồi đến thăm các cô, tới đây mới biết được An Dĩ Nhược bị thương, nghe Mễ Ngư nói qua, cô sợ tới mức sửng sốt cả buổi mới hồi phục lại tinh thần, kéo Mễ Ngư qua kiểm tra khắp cả người một lượt, nghiêm túc khuyên nhủ: "Mễ Mễ, cậu cũng đừng nên đóng cửa trái tim, bên cạnh có người thích hợp thì lui tới thử xem, dù sao cũng không thể luôn độc thân, đúng không?" Có bạn trai cố định đương nhiên cũng không nhất định phải tương đương, không xem mắt thì sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, dù sao cô cũng là quy tất cả kinh hồn ngoài ý muốn ấy vào cuộc xem mắt, thở dài, cô nói: "Ánh mắt đừng quá cao, tớ thấy vị Lâm tiên sinh mời ăn cơm lần trước ấy cũng không tệ."
"Không tệ chỗ nào hả? Tớ thấy khắp người lại không hợp." Mễ Ngư dằn lại tính khí nghe cô ấy lải nhải xong, cau mày nhìn An Dĩ Nhược, "Thấy không, tình yêu vô biên này của cậu thật đúng là dùng không hết." Thở dài, vỗ vỗ tay của Trình Mạc Phỉ nói: "Phụ nữ lo nghĩ quá nhiều dễ già, đừng có mà lèo bèo nữa, tớ nghe đến sắp viêm tai giữa rồi."
"Đừng để ý tới cậu ấy, vết thương lành đã quên đau." An Dĩ Nhược và Trình Mạc Phỉ cùng một chiến tuyến, nhân tiện dạy dỗ Mễ Ngư vài câu, "Phỉ Phỉ nói không sai, già đầu rồi suốt ngày mù quáng hồ đồ, cậu không thể thành thật nghiêm túc tìm đàn ông hả?"
"Trái lại cậu tìm thấy rồi, cảm giác thế nào?" Mễ Ngư vẻ mặt không chút để ý, "Hơn nữa, muốn tìm cũng tìm một người đàn ông tốt, cậu cũng không phải không biết, hiện tại đàn ông tốt thiếu hàng nghiêm trọng." Ném bỏ dép nằm nghiêng ở trên sofa, cô nói: "Các cậu biết hiện tại đàn ông tốt là loại người thế nào sao?"
An Dĩ Nhược lắc đầu, Trình Mạc Phỉ chờ cô giải thích nghi hoặc, Mễ Ngư vẻ mặt cợt nhả nói: "Tớ kể chuyện cười miễn phí cho các cậu giải trí một chút nhé." Hắng giọng một cái, cô nói: "Có một ngày, một người đàn ông gặp phải một người ăn xin, người ăn xin đó hỏi xin anh ta tiền, anh ta nói, rút điếu thuốc đi, người ăn xin lắc đầu, tôi không hút thuốc lá, cho tôi ít tiền. Người nọ nói, khát không, tôi mời anh uống rượu, người ăn xin nói, tôi không uống rượu, cho tôi ít tiền. Người nọ còn nói, tôi dẫn anh đi thả lỏng một chút, chúng ta đi chơi con cọp cơ[1], người ăn xin nói, tôi không đánh bạc, cho tôi ít tiền. Người đàn ông gãi gãi đầu, cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói, hai chúng ta đi tắm hơi, phục vụ trọn gói, tôi trả tiền, người ăn xin mặt không đổi sắc, tôi không chơi gái, cho tôi ít tiền. Người đàn ông tức giận, chửi rủa, TMD, thì ra không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, không chơi gái mới là đàn ông tốt đây." Mễ Ngư nhìn hai cô, vô tội nháy mắt mấy cái, "Làm bạn hơn mười năm, các cậu sẽ không nhẫn tâm đem tớ gả cho người đàn ông tốt như tên ăn xin chứ?"
[1] Máy chơi ăn tiền, máy đánh bạc, đút xu vào xong kéo ba lượt, nếu ba cái trùng màu thì trúng đậm.
An Dĩ Nhược và Trình Mạc Phỉ nhìn nhau, đối với cô làm ra vẻ mặt khinh bỉ, sau đó ném một cái đệm dựa vào mặt của Mễ Ngư.
Mễ Ngư không nói rõ, thực ra các cô đều đã hiểu, cô ấy không ngừng xem mắt, từ đầu đến cuối lại không thể ổn định lại, không phải không muốn, cũng không phải thật lòng muốn cự tuyệt, chẳng qua là chung quanh mình có quá nhiều người theo đuổi, mà bọn họ để lộ ra đều là mặt tốt nhất, với thân phận địa vị của bọn họ, có thể cho cô ấy hết thảy mong muốn, nhưng duy nhất không thể cho một trái tim toàn vẹn, tình cảm như vậy, người đàn ông như vậy, Mễ Ngư không cần.
Cho dù được hào quang bao quanh, từ đầu đến cuối Mễ Ngư vẫn duy trì tỉnh táo, yêu cầu của cô cũng không cao, chẳng qua là muốn một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô và một phần tình cảm đơn giản thuần túy mà thôi, sao lại khó như vậy?
Mễ Ngư sống ở tầng cao, màu cam của ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vì gia dụng của cả phòng độ trên một lớp màu vàng kim, đặc biệt là tâm trạng ảm đạm hoàn toàn trái ngược với các cô.
Mễ Ngư cảm thán nói: "Nếu như không gặp được người đàn ông như vậy, tớ thà rằng suốt đời không lấy chồng."
Trình Mạc Phĩ không tán thành: "Mễ Mễ, một mình trải qua cả một đời là chuyện rất đáng sợ."
An Dĩ Nhược phản bác: "Nhưng cũng không thể vì kết hôn mà kết hôn." Tình yêu là thiêng liêng, hôn nhân lại càng...
Sau đó, họ đều không nói lời nào.
Còn nhớ thời đại học, họ cũng thích ru rú ở trong phòng đàm luận về đề tài tình yêu, thời gian đó lòng tràn đầy khát khao, chỉ là thời gian mấy năm, đã trở nên bất đắc dĩ như vậy.
Sau bữa tối, Trình Mạc Phỉ được người đón đi, Mễ Ngư trở về phòng ngủ, An Dĩ Nhược nói chuyện điện thoại với người nhà xong đang chuẩn bị đi ngủ, Tịch Thạc Lương gọi điện thoại đến.
"Nửa tiếng anh đến, em xuống lầu chờ anh." Nối được điện thoại, Tịch Thạc Lương chỉ nói một câu thì cúp.
Nhìn thời gian, An Dĩ Nhược mặc vào áo khoác xuống lầu, xa xa nhìn thấy Tịch Thạc Lương chạy xe tới, cô xoa xoa huyệt thái dương, chờ anh dừng lại, mở cửa xe cho cô.
Trên đường đi hai người đều im lặng, An Dĩ Nhược chịu đựng không có hỏi anh đi đâu, lúc xe ngừng lại, mới phát hiện là ở dưới lầu nhà trọ của anh.
"Có chuyện gì mà không thể nói ở bên ngoài?" Quay đầu nhìn anh, đáy mắt thâm sâu tràn đầy nghi vấn. Cô về nước ba tháng, ngày đó trở về đã tới nơi này chỉ là anh đi công tác, vì sao hôm nay chở cô tới đây? Không hiểu, trong lòng có chút bất an và hoảng hốt.
Tịch Thạc Lương dường như là uống rượu, mặt hơi ửng đỏ, lặng lẽ cởi dây nịt an toàn cho cô, lại mở cửa xe, nắm tay cô đi vào
khu nhà trọ.
"Tịch Thạc Lương?" An Dĩ Nhược biết anh tửu lượng luôn luôn kém, cảm giác được rượu của anh mạnh mẽ xông lên, dường như còn có tí tức giận, nhịn không được gọi anh.
"... Dĩ Nhược" Lúc trở tay đóng cửa, anh cúi đầu, không để cho cô né tránh mà hôn lên môi của cô, thì thầm ở giữa răng môi cô, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo.
An Dĩ Nhược giật mình, bị kinh sợ bởi nhiệt tình bất thường của anh, đợi phản ứng kịp muốn đưa tay đẩy anh ra.
Cả người Tịch Thạc Lương nóng bỏng, cánh tay dài ôm cô thật chặt vào trong ngực, khuôn mặt thanh tú chôn ở trên mái tóc của cô, giọng nói khàn khàn: "Dĩ Nhược, đừng làm khó được không? Chúng ta cùng tốt."
Trong lời nói khẩn thiết thấp thoáng lộ ra bất lực, An Dĩ Nhược trong lòng rùng mình, đột nhiên dâng lên chút đau lòng. Người trước người sau, khi nào thì anh biểu lộ qua mảy may yếu đuối? Mặc dù ở trước mặt của cô, cho dù trong công việc gặp phải nhiều vần đề khó giải quyết anh cũng sẽ không có nửa câu than phiền ở trước mặt cô, xuất phát từ quật cường, cũng là xuất phát từ kiêu ngạo của đàn ông.
Đối với anh, dường như cho tới bây giờ cô cũng học không được cự tuyệt. Một tuần cố tình lảng tránh, rốt cuộc vẫn là kết quả giống nhau, nhưng vì sao muốn ở lúc cô lui bước anh mới bằng lòng tiến lên một bước, bằng không thì lượn vòng tại chỗ hoặc là cứ lui về phía sau chứ? Chẳng lẽ thật sự phải mất đi mới biết quý trọng?
An Dĩ Nhược bỏ giãy dụa, cánh tay nhỏ bé khẽ đặt ở bên eo của anh, mặc cho anh hôn.
Anh hôn đến rất là vội vàng, cơ hồ chiếm lấy hô hấp của cô, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong miệng cô tìm lấy mỗi một chỗ ngọt ngào, ở trên môi cô in lên ấn ký thuộc về của anh. Dường như không hài lòng với lãnh đạm của cô, dắt tay cô vòng trên cổ của anh, sau đó môi mỏng từ từ trượt xuống, bàn tay to cách bởi trang phục mùa hè mỏng manh ở trên lưng cô động tình vuốt ve.
Giữa người yêu đó là nụ hôn ngọt ngào triền miên, chẳng biết vì sao, giờ phút này ôm hôn, An dĩ Nhược lại cảm thấy chua sót đến cực điểm.
Một năm trước, lúc cô xuất ngoại, Tịch Thạc Lương đi tiễn cô, bên ngoài kiểm an, anh nắm tay cô, hai người từ đầu đến cuối im lặng, mãi đến không thể không đi vào, An Dĩ Nhược rốt cuộc nhịn không được, khóc, nước mắt ngăn cũng ngăn không được, òa khóc đến như một đứa trẻ.
Tịch Thạc Lương vươn tay, lòng ngón tay mềm mại lướt qua gương mặt cô, anh cách cô gần như vậy, gần đến cô cũng có thể nghe thấy tim cô đập mạnh, từng nhịp lại từng nhịp...
Tâm tư phập phòng, cảm xúc bị ép đến bờ ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nghĩ đến một năm xa cách, cô khóc đến càng lúc càng thương tâm, Tịch Thạc Lương ôm cô, ôm chặt đến như vậy, tựa như cô là vật báo duy nhất của anh. Từ đáy lòng cô tự nhiên sinh ra ỷ lại, khuất phục, ôm chặt anh, như là muốn tìm kiếm điểm cuối của mình.
"Chăm sóc bản thân mình thật tốt, anh chờ em quay về." Hơi thở ấm áp phất qua bên tai, anh nghẹn ngào dặn dò, sau đó nâng mặt cô, bắt đầu hôn cô, kịch liệt như vậy, triền miên như vậy, không biết làm thế nào như vậy, dứt bỏ.
Lần ôm hôn đó, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang xoay chuyển, khiến người hoa mắt thần mê, cô hồn nhiên quên mình hôn trả lại anh, dường như trong khoảnh khắc sẽ cùng anh rơi vào vực sâu. Họ ôm chặt nhau, hận không thể khảm đối phương vào trong thân thể. Thế giới đột nhiên yên tĩnh, trong sân bay qua lại không dứt, bọn họ vong tình ôm hôn, mãi đến trong radio nhiều lần thúc giục lên máy bay, cô không thể không rút khỏi ngực của anh, hai mắt đẫm lệ mông lung trong ánh trăng khàn giọng nói: "Chờ em!" Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cô vì anh mà rời đi, đơn giản vì anh nói, nước Pháp là Thánh điện trang phục, ở nơi đó có thể hấp thu được kiến thức thiết kế tốt nhất. Vì thế, cô tranh thủ cơ hội đi đến nước Pháp học tập, chỉ vì sau khi trở về giúp anh một tay về mặt sự nghiệp, không tiếc phiêu dương qua biển, bất chấp người nhà phản đối, lẻ loi một mình đi đến Paris xa xôi, ở lại đúng một năm.
Là kiên quyết liều lĩnh thế đó.
Xa cách một năm, bọn họ ai bận việc nấy, anh bận gây dựng sự nghiệp, thành lập vương quốc trang phục thuộc về chính mình, mà cô, bận hấp thu nhiều thứ hơn ở trong thời gian có hạn, hai người giống như con quay dừng lại không được, ở hai quốc gia, liên tục chuyển, không ngừng chuyển.
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của anh, cô liền cười, trong lồng ngực tràn đầy nhu tình, sau đó lẳng lặng nghe anh dặn dò, "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đóng cửa kỹ càng, nhớ ăn bữa sáng mới đi lên lớp, bao tử không tốt, ăn cơm phải hết sức chú ý." Cẩn thận săn sóc như vậy, nhịn không được cô lại khe khẽ gọi tên của anh: "Thạc Lương."
"Hử?" Anh dừng lại, cúi đầu đáp lại, nhẹ nhàng như nói nhỏ bên tai.
"Nhớ anh!" Bên má cô ửng đỏ, hơi xấu hổ, lại ức chế không được xúc động và nhớ nhung trong lòng.
Về mặt tình yêu, cô luôn giữ tâm thành tín nhất và cách nhìn độc đáo nhất, chữ yêu như vậy, An Dĩ Nhược cũng không cho là biểu đạt chuẩn xác nhất, trái lại cảm thấy quyến luyến chôn ở sâu trong đáy lòng, mới là ngọt ngào vĩnh hằng nhất.
"Anh chờ em quay về." Anh dịu dàng nói, hơi thở xuyên thấu qua sóng điện truyền tới, mang theo hơi thở quen thuộc làm người an lòng.
"Uh`m." Cô nhẹ nhàng mà đáp lại, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu.
Khi đó, một mình cô ở đất khách quê người, hơi cô quạnh, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc, cũng bởi vì có người nói chờ cô. Song, một năm sau cô về nước, cũng là ba ngày sau mới nhìn thấy anh. Hết thảy dường như vẫn như cũ, mọi thứ lại giống như đang thay đổi trong im lặng. Chỉ là bọn họ, dường như không có phát giác.