Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Tình yêu của tôi


trước sau

Mục Nham đưa An Dĩ Nhược đến bệnh viện đổi thuốc xong, cố ý đưa cô về nhà.

"Tôi và anh dường như không quen, đúng không?" Cô nhắc lại đề tài cũ, không phải không cảm kích, chẳng qua là trên đường đi di động của anh vang lên mấy lần, xem ra là thúc giục anh đi nơi nào, An Dĩ Nhược thật sự không muốn phiền anh, nhưng rõ ràng Mục Nham cũng chẳng hề nghĩ như vậy.

"Vần đề này vừa rồi đã thảo luận qua." Vẻ mặt Mục Nham nghiêm túc, nhìn thấu trong mắt cô hàm chứa chế giễu cùng bỡn cợt, dường như tán gẫu vậy không chút để ý hỏi: "Tử Việt nói cô thích leo núi?"

"Anh không nói tôi ngược lại đã quên, hai người các anh quan hệ gì? Bạn tốt? Làm sao anh ta biết tôi không phải là Mễ Ngư? Có phải anh nói cho anh ta biết không?" Được anh nhắc tới như vậy, An Dĩ Nhược mới nhớ tới, hỏi một chút về người đàn ông xem mắt bí ẩn kia, nghiêng đầu nhìn Mục Nham, mới phát hiện dường như anh vừa mới sửa lại tóc, tóc ngắn ngủn, cả người trông có vẻ sáng láng.

"Xem ra người giới thiệu đã không nói rõ tình huống với các cô." Mục Nham hơi lệch đầu qua, nhíu mày nói: "Trước khi gặp mặt, cậu ấy đã thấy qua ảnh chụp của Mễ Ngư, các cô còn giả bộ." Thấy An Dĩ Nhược nhíu mày, anh cười cười, "Người giới thiệu bạn gái cho cậu ấy cũng không ít, nhưng đây là lần đầu cậu ấy đến nơi, ai biết lại gặp phải cái thế thân, việc này gây."

"Hóa ra anh ta mới là hồ ly, hại tôi áy náy vô ích lâu như vậy." Cô nhăn mũi thở dài, "Anh ta cũng thật là đủ nhàm chám, biết rõ tôi không phải Mễ Ngư tại sao không vạch trần, cố tình chế giễu, hại tôi giả bộ vất vả như vậy. Anh không biết chứ, ngày đó tôi rất là đói bụng cố gắng chịu đựng, kết quả còn gặp phải trường hợp kích động như vậy, hồn cũng bị hù dọa mất rồi."

"Thế thì cũng không giống cô." Khóe miệng nhếch lên độ cong, Mục Nham cười nói: "Ngày đó biểu hiện của cô tương đối không tệ, nhạy bén hơn người, gặp nguy không loạn. Nói thật, lúc đó tôi cũng rất lo, chỉ sợ cô lĩnh hội không được."

"Vậy anh giả bộ càng giống hơn, tôi cũng không nhìn ra anh lo lắng." An Dĩ Nhược lườm anh một cái, nhớ tới ngày gặp nạn đó, nhịn không được rùng mình một cái, "Lúc đó tôi cũng bị dọa choáng váng, nghĩ rằng lúc này mới học xong trở về nước, cứ như vậy chẳng biết tại sao hy sinh, chẳng lẽ cũng bởi vì tôi bị kích động dưới cảnh 'tập kích'?"

Mục Nham cười ha ha, tiếng cười sang sảng mà nhẹ nhàng thoải mái, cười đủ rồi, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt chuyên tâm tiếp tục lái xe, "Người kia không tính là đánh lén cảnh sát."

"À——" An Dĩ Nhược dường như an tâm vuốt ngực, "Không tính là tốt rồi, yên tâm rồi."

"Chỉ có điều là tội cản trở công vụ mà thôi." Khóe môi Mục Nham hơi nhếch, "Theo lệ phải bị câu lưu." Đừng nói cô, dưới loại tình huống đó, ai động thủ cũng không được, thấy An Dĩ Nhược dựng thẳng lông mày, anh cười chuyển đề tài: "Nếu không muốn đi, tại sao không từ chối?"

"Lệnh của cha mẹ!" Sau khi từ chối hai cuộc gặp, cụ Mễ đúng là rất không vui, Mễ Ngư nào dám chọc ông nữa, nếu như trong cơn tức giận phạm vào bệnh cao huyết áp, tội lỗi của cô liền lớn, phản nghịch là có chút, nhưng cô vẫn là hiếu thuận, đương nhiên, phải xem suy nghĩ từ gốc độ nào.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô hỏi: "Anh nói Đàm Tử Việt thấy qua ảnh chụp của Mễ Ngư sau đó đồng ý gặp mặt?" Thấy Mục Nham gật đầu, nhãn châu cô xoay chuyển, cười hì hì nói: "Cô bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám lớn rồi, trở về tôi phải nói cho Mễ Ngư biết, cũng phải cẩn thận một chút."

"Có lẽ Tử Việt sớm đã biết Mễ Ngư rồi." Mục Nham không coi cô như người ngoài, nghĩ đến cái gì đó nói, "Tôi nghe cậu ấy đề cặp qua dường như đã nhìn thấy cô ấy ở catwalk show, Mễ Ngư là người mẫu?"

An Dĩ Nhược gật đầu, "Anh ta cảm thấy rất hứng thú với thời trang?" Một người đàn ông không có việc gì nhìn trình diễn làm gì? Chẳng lẽ là người trong nghề?

"Có lẽ vậy!" Vẻ mặt Mục Nham như thường, trả lời lại lập lờ nước đôi.

"Đến rồi, chính là ở đây." Vào lúc nói, đến dưới lầu nhà Mễ Ngư, An Dĩ Nhược ý bảo anh dừng xe, đề tài này ngừng lại đúng lúc, bước xuống xe, cô mỉm cười khước từ.

Mục Nham quay cửa kính xe xuống gọi: "An Dĩ Nhược!"

Cô bước đi, nghe được giọng nói trầm thấp thuần phác của anh, "Kỳ thực, vụ án có tiến triển một ít, rất cảm ơn cô bất kể hiềm khích trước kia phối hợp, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi sẽ mời cô ăn cơm, đến lúc đó cũng đừng từ chối."

An Dĩ Nhược dương dương đắc ý, phất phất tay ý bảo không hề gì, "Chỉ cần anh đừng động một tí là mời tôi đi đến đội chống ma túy làm khách, đừng nói ăn cơm, thế nào cũng được."

Mục Nham xoa xoa thái dương, cũng thật xin lỗi: "Vậy cứ như thế, tôi đi trước, có việc liên lạc."

Trở lại căn hộ, Mễ Ngư cũng không có ở đây, gọi điện thoại di động cho cô ấy, trước sau không có ai nhận, An Dĩ Nhược cho rằng cô ấy còn đang tức giận vì chuyện buổi chiều, gọi điện thoại cho Trình Mạc Phỉ.

"Mễ Mễ? Cậu ấy không có tới đây. Cậu cũng không phải không biết, ngoại trừ công việc cậu ấy chỉ thích ở nhà ngủ, rất ít đến chỗ của tớ."

Trình Mạc Phỉ đang luyện múa, thở hổn hển nói: "Dĩ Nhược, chờ cậu thi đấu xong nhanh tới đây giúp tớ mấy ngày, tớ sắp mệt đến không đi được."

"Chị hai à, ngàn vạn lần cậu cũng đừng náo." Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng than khóc của cô ấy, cô trêu ghẹo nói: "Mấu chốt là tớ chỉ sợ nhảy đến quá tốt, đả kích các đệ tử của cậu, nếu như họ nghỉ học tập thể, vậy lỗi của tớ hơi lớn rồi."

Tâm tình của Trình Mạc Phỉ dường như rất tốt, cười mắng: "Ít ở đó tán dóc vô ích, đến cũng phải đến, không đến cũng ép cậu đến. Đừng quên lúc đi học thành tích của cậu chính là tốt hơn tớ, ở căn bản tốt này, cho dù một năm không nhảy, lượm lên cũng không phải việc khó. Tớ nói cho cậu biết nha, đừng để cho tớ phát hiện cậu trọng sắc khinh bạn, sử dụng một câu trích dẫn kinh điển của người nào đó, dám phản kháng, đập chết cậu."

An Dĩ Nhược cười hì hì: "Vậy phải cho tớ mượn bạn nhảy của cậu, bằng không đập chết cũng không đi."

Trình Mạc Phỉ cũng cười, nháy mắt mấy cái với bạn nhảy cao lớn bên cạnh, "Cứ việc mượn, chỉ cần anh ấy đồng ý."

"Vớ vẫn, trông cậu tự mãn kìa." An Dĩ Nhược bĩu môi, sờ sờ bụng, "Nếu như Mễ Ngư đến chỗ cậu bảo cậu ấy nhanh trở về, tớ cũng không muốn làm quỷ chết đói."

"Chưa thấy qua đứa con gái nào lười như cậu, tốt nhất đói chết cậu." Trình Mạc Phỉ tức giận, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt này rõ ràng có tài nấu nướng giỏi, lại cứ nhất định lười động, đoán chừng chỉ có Tịch Thạc Lương có cơ hội ăn đồ cô ấy nấu, trước khi tắt điện thoại hung dữ bổ thêm một câu: "Tớ chờ xem cậu làm thế nào để Tịch nào đó no chết!"

An Dĩ Nhược cười ha ha, ném điện thoại ở trên ghế sofa chui vào nhà bếp, không lâu sau thì bưng ra một bát mì thơm ngào ngạt, ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn hăng say.

Di động vang lên, hiển thị là dãy số của Mễ Ngư.

"Chết ở đâu rồi? Còn giận hả?" Buông đũa xuống, An Dĩ Nhược dỗ dành cô: "Nhanh về ăn cơm, An tiểu thư xuống bếp, ngàn năm một thuở, đi ngang qua cũng không
thể bỏ lỡ mất."

"Đêm nay tớ không về, ngày mai trực tiếp đi cuộc trình diễn." Mễ Ngư chờ cô nói xong, bình tĩnh trả lời.

"Cậu dám đi đêm không về ngủ?" Không tự giác năng cao âm lượng, An Dĩ Nhược chu miệng, "Cậu ở đâu? Ở cùng ai? Tớ muốn đi qua."

"Người ta hẹn hò, cậu tới làm gì." Mễ Ngư phản bác, nghe cô ồn ào muốn sang bên này để kiểm tra, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: "Thật sự là sợ cậu rồi, tớ ở nhà mà, cha triệu kiến, không dám không nghe theo."

"Thật không?" Rõ ràng là không tin.

"Có cần để cho cha tớ báo cáo với cậu một chút tình hình tư tưởng sắp tới hay không, An đại tiểu thư." Mễ Ngư không chút để ý cầm điều khiển đổi lại kênh, nhưng miệng không buông tha người chút nào.

An Dĩ Nhược láng máng nghe thấy tiếng nói chuyện của cụ Mễ ở đầu bên kia điện thoại lúc này mới yên lòng, lại dặn dò cô ấy ngày mai nhất định phải có mặt đúng giờ, mới cúp điện thoại.

Cẩn thận kiểm tra mọi thứ cần dự thi vào ngày mai một lần, ngâm nước nóng tắm thoải mái, trước khi đi ngủ lại quay số của Tịch Thạc Lương, bên kia lại nêu lên người sử dụng đã tắt máy, thất vọng nằm ở trên giường, cô trằn trọc không ngủ được.

Buổi tối mất ngủ này, An Dĩ Nhược hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ kia.

Trường Thành hùng vĩ tráng lệ, ánh mặt trời màu vàng kim chiếu xuống giữa ngọn núi cao lớn uốn lượn.

Tịch Thạc Lượng nhận lấy ba lô trên vai của cô, dắt tay cô, "Thế nào, không đi được nữa? Mới leo hơn một lúc." Anh cười đến mức như tắm gió xuân, lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến trên người cô, làm như trong nháy mắt rót vào một sức mạnh vô hình, để cho cô phấn chấn.

Mượn tay mạnh mẽ của anh, cô cắn răng kiên trì, thở hổn hển lại leo mấy chục bậc thang, cuối cùng nhịn không được, đáng thương tội nghiệp nhìn anh, nhỏ giọng năn nỉ: "Em đi không nổi, chân mềm nhũng, để cho em nghỉ một lát."

"Cậy mạnh!" Cười cười quở trách, Tịch Thạc Lương ngồi xổm xuống, "Đi lên, anh cõng em."

"Không được, chưa thấy qua được người cõng leo Trường Thành, rất mất mặt." Trong lòng tràn đầy ấm áp và ngọt ngào, hết sức ngang ngược không chịu lên, đương nhiên không phải thật sự sợ bị người khác cười, chẳng qua là thương anh không muốn anh quá mệt.

Cưng chiều gõ lên trán cô, anh dịu dàng khẽ cười, "Lưng rộng người sống đãi ngộ cũng không phải là ai cũng có thể hưởng thụ được."

"Chỉ có An Dĩ Nhược là có thể." Cười ngọt ngào dựa vào vai anh, lại nắm bàn tàn to của anh, cô tự tin và kiêu ngạo nói xong.

Gió nhẹ nhàng từ bên tai thổi qua, hai người đều không nói nữa.

Mười ngón tay siết chặt, bọn họ vai kề vai cùng đi.

Cuối cùng đến nơi, An Dĩ Nhược đấm lưng than thở, Tịch Thạc Lương đứng ở chỗ cao nhìn về phương xa, đường nét khuôn mặt phủ lên một lớp màu vàng kim rõ ràng, phút chốc, anh xoay người lại, "Dĩ Nhược!"

Cô đứng dậy, bước chân đứng chưa ổn suýt nữa ngã sấp xuống, may mà anh bước nhanh về phía trước đỡ lấy, cánh tay hơi siết chặt, ôm cô vào trong ngực, "Quả thực tiến bộ không ít, lần sau có thể yên tâm dẫn em leo núi rồi."

An Dĩ Nhược cười đắc ý, "Trước đó là hai mạch Nhâm Đốc chưa được đả thông, hiện tại khí huyết lưu thông, võ công đột phá."

Tịch Thạc Lương cười khẽ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ngay sau đó thì mới hạ xuống nụ hôn.

Môi của anh giống như nham thạch nóng chảy, chạm đến đâu bắt đầu khô héo kéo theo mục nát, cô nhịn không được ôm chặt eo của anh, lại không từ bỏ và không thành thạo gì đáp lại.

Nụ hôn qua đi, tự sau lưng cô ôm cô vào trước ngực, nhìn ánh nắng chiều nơi xa xôi, cúi xuống nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Anh thích đứng ở chỗ cao hôn em, không sợ bị cả thế giới trông thấy chúng ta hạnh phúc!"

Bàn tay nhỏ bé phủ trên mu bàn tay của anh, an tâm dựa vào trong lòng anh, nước mắt trượt xuống.

Lần đầu tiên vì anh rơi nước mắt, nước mắt ấy, là ngọt!

"Tịch Thạc Lương, tối hôm qua người con gái cùng anh từ bên ngoài trở về là ai?" Một đêm trằn trọc không ngủ, sáng sớm nhịn không được gọi điện thoại cho anh, An Dĩ Nhược nghẹn ngào chất vấn.

"Dĩ Nhược?" Tịch Thạc Lương buồn ngủ mông lung, nghe được giọng nói của cô xoay người ngồi dậy, gãi gãi tóc rối bời, hồi lâu mới phản ứng kịp cô nói cái gì, vội hỏi: "Em nói Vương Mẫn?"

"Vương Mẫn là ai?" Khịt khịt mũi, cô không hiểu ra sao, ngay sau đó hiểu được ngụ ý của anh, giống như giận dỗi trả lời: "Em quan tâm không phải cô ấy tên gì, mà là quan hệ của anh với cô ấy."

"Vương Mẫn là bạn học của anh, cũng là bạn gái của lão nhị cùng phòng, trong nhà cậu ta có việc, hôm kia đi rồi. Lúc tự học buổi tối thì Vương Mẫn đột nhiên phát sốt, anh đưa cô ấy đi bệnh viện." Nghe được cô nghẹn ngào, Tịch Thạc Lương nhíu mày, "Khóc?"

"Vậy anh không biết nói cho em biết một tiếng hả, hại em cả đêm tìm không được anh." Cô khóc trách móc, nghĩ đến tối hôm qua đã chờ anh tới đón cô sau buổi tự học lại rơi vào khoảng không, trong lòng càng lúc càng ủy khuất, lầm bầm nói: "Anh còn không mau xuống, em ở dưới ký túc xá, sắp đông chết rồi."

Buồn ngủ biến mất, Tịch Thạc Lương ném điện thoại, mặc quần áo qua loa, lại thuận tay tóm lấy chiếc áo lạnh, chạy như bay xuống lầu.

Lấy áo khoác choàng ở trên người cô, nhịn không được lên tiếng quở trách, "Đứng ở bên ngoài đã bao lâu, sao đông lạnh thành thế này? Người bao nhiêu tuổi rồi, không biết mặc nhiều chút sao?"

Dụi dụi mắt, An Dĩ Nhược oán trách, "Anh còn dám lớn tiếng, đều tại anh hẹn hò với người khác sau lưng em, hại em mất ngủ."

Anh cười, bất đắc dĩ rồi lại cưng chiều, bất chấp mọi người chung quanh ghé mắt, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, âm thầm mà ôm cô vào trong lòng, cúi người hôn tóc của cô, "Nha đầu ngốc. Còn có người chịu thiệt thế này, hử?"

Anh không nói lời nào thì không sao, anh vừa mở miệng, cô òa khóc một tiếng, cả đêm suy đoán, lại càng tự trách mình không tin anh, cô ở trong lòng anh khóc đến đau lòng muốn chết.

Lần nữa vì anh rơi nước mắt, có chút chát, nhưng cũng không khổ.

Đó là bí mật thuộc về bọn họ, có ngọt ngào, cũng có ngờ vực, chớp mắt một cái, đã là sáu năm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện