*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có định học nghiên cứu sinh không?”
“Không ạ.”
“Có đi phỏng vấn ở đâu hay chưa?”
“Em chưa chuẩn bị CV nữa ạ.”
Thầy nhìn bên chân đang b.ị th.ương của tôi rồi nói, “Cũng may không lỡ dở việc gì.”
Quả nhiên, không hổ là thầy giáo, lúc này rồi mà vẫn còn lo đến chuyện học hành, công việc được.
“Sau khi tốt nghiệp em định sẽ làm gì?”
“Em chưa nghĩ kĩ ạ, em không thích chuyên ngành của mình cho lắm.”
Tôi đột nhiên cảm thấy bồn chồn, không biết thầy có nghĩ tôi là một đứa chả có chút trí tiến thủ nào không nhỉ?
“Ngoài chuyên ngành hiện tại, em còn hứng thú với lĩnh vực nào?”
Khi tôi đang sững sờ chưa kịp phản ứng lại thì thầy lại nói tiếp, “Ví dụ như ca hát?”
…
Thực ra tôi vẫn luôn có một bí mật…
Ban đầu sở dĩ tôi up chiếc video kia lên nick phụ là bởi vì nick chính của tôi có hơn 300000 lượt theo dõi, chuyên đăng tải những video hát hò, cover,... mặc dù cũng lâu lắm rồi chưa có bài đăng nào mới cả.
Nhưng chuyện này, tôi không kể cho bất kì một ai.
Tôi không rõ Tống Tịnh Hán đã biết điều này hay chưa bởi gương mặt thầy lúc nào cũng bình tĩnh như thế, rất khó để nắm bắt.
“Coi như thế đi ạ.”
Thầy đang định nói điều gì nữa thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
“Chiêu Chiêu, tao xin nghỉ giúp mày rồi.”
Tiểu Mạch vội vã chạy vào, vào đến nơi mới biết bên trong còn có cả người lạ, nó ngơ ngác nhìn tôi
Tống Tịnh Hán cũng ngơ ngác không kém, một lúc sau thầy nói, “Vậy tôi đi trước.”
Sau đó nhìn về phía mt gật đầu rồi rời khỏi.
Cửa phòng vừa khép lại, Tiểu Mạch k.ích đ.ộng nắm tay tôi, “Chiêu Chiêu, soái ca kia là ai đấy? Mày nghĩ thông rồi đúng không? Có thế chứ, đời còn dài zai còn nhiều mà hhh…”
“Đẹp trai lắm hả?”
Con bé điên cuồng gật đầu.
“Thế nhường cho mày nhé?”
“Ngại chếc, nhưng mà mày có lòng thì tao cũng có dạ …”
“Ơ nhưng mà đó là ai đấy?”
“Phó giáo sư Tống Tịnh Hán.”
“...”
“Mày đang trêu đùa tao đúng không, thôi tao không dám có lòng dạ nào nữa..”
31.
Tiểu Mạch ở lại buôn chuyện với tôi một lúc lâu mới trở về.
Trời gần tối, ông anh quý hóa mới quay lại.
“Không ngờ là có người còn lạc đường cả trong bệnh viện đấy?”
“Không ngờ là sau khi anh mày rời khỏi, có đứa lại khóc tutu, còn tùy tiện gọi ai đó là anh nữa đấy?”
“...”
“Anh gặp thầy rồi á?”
Anh tôi đặt giỏ đồ xuống bàn, “Không chỉ là gặp, mà còn bị nó kéo đi mua bao nhiêu là thứ nữa.”
“Đây, dâu tây Đại Phúc, b.ác s.ĩ bảo ăn được nhé.”
Thấy tôi không động đậy, ông anh liền đẩy sang, dùng chất giọng ngứa đòn cười nói, “Mau ăn đi em gái, đây là dâu tây mà anh Tịnh Hán của em đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đó.”
“...”
Nếu hôm nay chân tôi không g,ãy thì người g,ãy chân nhất định là Cố Kinh Giao
Nhân lúc b.ác s.ĩ chưa tới, tôi vớ điện thoại định gửi lời cảm ơn đến “ông anh hờ” của mình.
Trong khoảnh khắc, đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng Tống Tịnh Hán từng làm bài tập cho tôi, nhẫn nại dỗ dành tôi nín khóc, và hôm nay, xếp hàng thật lâu để mua được hộp dâu tây này.
Nên cuối cùng viết thêm một chữ “anh”.
“Cảm ơn anh!”
32.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là tài khoản dành riêng cho công việc, ai ngờ tin nhắn vừa mới gửi đi, thầy đã trả lời rồi, “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp, “Dạ, không ạ.”
*thụ sủng nhược kinh: vì được yêu thương mà lo sợ
Thầy dừng lại một lúc, sau đó hỏi, “Em đang sợ tôi có phải không?”
…
Hỏi như thế thì biết trả lời như thế nào?
Nói không sợ thì chính là nói dối.
Nhưng nói thật lòng thì càng không ổn.
Cuối cùng tôi khách sáo đáp, “Đương nhiên là không rồi ạ ~”
Cuối câu còn đặc biệt cho thêm một dấu “~” đáng yêu mà vạn lần không biết rằng đang tự đào hố ch.ôn mình.
“Không sợ đúng không?”
“Vâng vâng.”
“Vậy thì từ giờ về sau cứ gọi tôi là anh nhé.”
“???”
Cách một màn hình mà tôi vẫn như nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp đang cong tít vì đắc trí/
Một lát sau thầy lại nhắn
tiếp, “Quên không nói.”
“Dạ?”
“Sinh nhật vui vẻ ~”
…
Lại còn bắt chước cho thêm dấu “~” nữa chứ
33.
Vậy là, tôi có thêm một người anh.
Mà người anh này hình như còn quan tâm tôi hơn cả ông anh ruột kia nữa.
Sau khi tôi ra viện vẫn phải chống nạng tập tễnh đến trường.
Hầu như ngày nào cũng như ngày nào, Tống Tịnh Hán cũng tiện đường ghé qua thăm tôi.
Theo như thầy nói thì gần đây do yêu cầu của công việc nên thầy phải chạy qua viện văn để xử lý một chút chuyện.
Tôi cũng không nghi ngờ về độ thật giả của câu nói này bởi vì thầy thật sự chỉ tới nhìn tôi một chút, nói hai ba câu thì liền rời đi.
Làm gì có ai rỗi hơi chạy đi chạy lại như thế chỉ để nói vài câu.
Dù cho mọi thứ diễn ra hết sức đơn giản và đơn thuần, nhưng điều này vẫn khiến Khương Giang nóng m.áu.
Một hôm, sau khi giờ học môn chung kết thúc, cậu ta tới tìm tôi.
“Tôi đã nhường Kiều Triết cho cậu rồi, vì sao còn dây dưa với Tống Tịnh Hán nữa?”
Tôi không thèm để ý, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Khương Giang lớn giọng, “Cố Chiêu Chiêu!”
Tôi dừng tay nhìn thẳng vào mắt Khương Giang, nói rành rọt từng chữ một, “Thứ nhất tôi không còn thích Kiều Triết nữa, thứ hai tôi và Tống Tịnh Hán không có quan hệ đặc biệt nào cả, thứ ba tình cảm không phải là một món hàng, thứ tư tôi phải về rồi, vui lòng tránh đường!”
Tôi chống nạng đi ra khỏi giảng đường, Khương Giang liền đi theo sau.
Lần này tôi cảm tưởng mình sắp không chịu được nữa rồi, liền quay lại hỏi, “Nếu như cậu thật sự thích Tống Tịnh Hán sao không tranh thủ thời gian đi, chú ý đến tôi làm gì?”
Đôi mắt to tròn của Khương Giang đỏ hồng.
Cậu ấy hỏi lại tôi, “Cậu tưởng rằng tôi chưa từng tranh thủ, chưa từng cố gắng ư?”
“Thế tại sao…?”
“Thầy ấy nói không yêu đương với trẻ con, bảo tôi tập trung học hành…”
“Thế mà thầy lại thân thiết với cậu như thế…”, nói đến đây Khương Giang bắt đầu nức nở.
Trên đường trở về, tôi lại “vô tình” chạm mặt Tống Tịnh Hán, nhìn thấy tôi, thầy liền hỏi, “Có lạnh không?”
Tôi lắc đầu, trong đầu lúc này vẫn còn văng vẳng mãi câu nói của Khương Giang.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi buột miệng, “Anh, anh có xem em là trẻ con không ạ?”
Nói xong tôi tự nhiên thấy hối hận, thật chẳng khác nào một lời dò hỏi vụng về với nửa kia.
Không ngoài dự liệu thì Tống Tịnh Hán sẽ gật đầu sau đó nói vài câu gì đó, cũng giống như lúc thầy khuyên bảo Khương Giang vậy, tôi cúi đầu, chuẩn bị tinh thần để nghe giảng.
Vậy mà thầy lại bật cười, “Tôi không nghĩ như thế, thì sao?”