Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong nhìn An Tư Tình nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh ấn màng tang, gương mặt thanh tú hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, đôi môi như hoa anh đào bị hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn, thần thái như vậy làm anh cảm thấy cô đang suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc ưu và khuyết điểm, lại còn cảm thấy mình gây chuyện một cách vô lý và không ngại phiền phức.
Ngay lúc này Thiệu Kình Phong có tâm trạng rối bời.
Lần đầu tiên trong đời bày tỏ sự yêu thương của mình đối với người phụ nữ mình thích, không những không được chấp nhận mà còn bị chán ghét.
Điều này khiến cho một người luôn kiêu ngạo như anh bị mất mặt, nhưng dựa vào trực giác của đàn ông, anh cảm thấy nếu lần này anh không giữ được người phụ nữ này thì sẽ rất khó gặp lại cô.
Vì thế anh bước tới gần An Tư Tình, nắm lấy cánh tay cô, cố gắng làm cho mình trông tương đối bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói nghiêm túc…”
Chưa kịp nói xong đã bị An Tư Tình ngắt lời, cô rất kích động, cơ thể không khỏi run rẩy, dùng bàn tay đập vào ngực anh, vội vàng nói: “Thiệu Kình Phong, anh rốt cuộc thích tôi ở điểm nào, khuôn mặt của tôi hay là cơ thể của tôi?”
“Tôi…” Thiệu Kình Phong nhìn An Tư Tình đang nổi giận tựa như khối ngọc mỡ dê trong tay anh, tinh xảo đặc sắc lại sáng lấp lánh, không ngoa khi nói rằng ngay lúc này cô xinh đẹp hút hồn và ly kỳ.
Anh đương nhiên thích diện mạo và cơ thể cô, nhưng quan trọng hơn là cảm giác cô mang đến cho anh.
An Tư Tình thấy anh bị cô trách móc không còn lời nào để nói thì càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.
Bọn họ tổng cộng mới gặp hai lần, anh đã dây dưa không dứt, quyết tâm thu phục cô, chẳng phải vì sắc đẹp của cô hay sao?
Nghĩ đến đây, cô giận sôi máu, đồng thời nảy ra ý tưởng làm khổ anh.
Cô cố ý xoay đầu sang một bên, giọng điệu bất lực: “Nếu Thiệu gia thích thân thể tôi, tôi sẽ cho anh, nhưng sáng mai, ai đi đường nấy có được không?”
Cơ thể Thiệu Kình Phong cứng đờ, trái tim như chìm xuống đáy, lời này của An Tư Tình thật sự làm tổn thương lòng tự trọng