Editor: Trà Xanh
An Tư Tình như đang ngồi trên một con ngựa mạnh mẽ, nếu anh không dùng tay giữ eo cô, cô đã nghiêng tới ngã lui từ lâu.
Cô hoàn toàn không ngờ, chuyện này làm một lần xong còn có thể làm thêm lần nữa, hơn nữa còn thay đổi cách làm đa dạng.
Cô muốn lấy tay che miệng lại, nhưng vừa giơ tay lên, cơ thể càng dễ dàng mất thăng bằng.
Cô đành phải chống tay lên ngực anh, nhưng không có tác dụng mấy.
Cô chỉ có thể hoảng loạn cào trên người anh, hoảng sợ la lên: “Cầu xin anh… Chậm một chút… Dừng lại… A…”
Thiệu Kình Phong lại thích nhìn cô thế này, cặp ngực bị anh đâm đung đưa lên xuống, hai hạt đỏ tươi trên đồi tuyết thật khêu gợi, anh nâng nửa người ôm lưng cô, vùi mặt vào ngực cô, nuốt chửng bầu vú trắng nõn và núm vú hồng hào vào miệng.
An Tư Tình ôm vai anh, bị anh đâm không nói nên lời.
Cô không làm gì được ngoài khóc nức nở, đầu ô cực đại của anh nhiều lần đâm vào hoa tâm của cô, khiến cô cảm thấy tai họa ngập đầu sắp tới, “A… “” Đang lúc khoái cảm bộc phát, cô ngửa đầu phát ra một tiếng kêu lảnh lót.
“Đến nữa phải không?” Thiệu Kình Phong chôn gậy th*t thật sâu trong huyệt nước, sau đó đổi tư thế khác, anh ngồi dậy hoàn toàn, dựa vào lưng ghế, An Tư Tình vẫn ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt.
“Hở?” An Tư Tình rùng mình, vừa mới khôi phục tinh thần từ cơn thủy triều, cả người như chết đi sống lại, cơ bản nghe không được lời nào của Thiệu Kình Phong, chỉ khẽ mềm mại rên rỉ, sau đó nhìn anh bằng cặp mắt mù sương với thần sắc mê ly, bộ dáng ngây thơ đáng thương đó làm dưới thân Thiệu Kình Phong lại căng thẳng.
“Thích không?” Anh nhẹ nhàng nâng bờ mông cô, thong thả cử động, mềm mại chầm chậm, An Tư Tình tưởng rằng đây là khúc nhạc dạo sắp kết thúc của anh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thân mình mềm nhũn dựa vào vai Thiệu Kình Phong, dùng giọng mũi dày đặc phát ra một tiếng “Ừm…”
Nào ngờ anh đột ngột trở nên mãnh liệt, gậy th*t đâm cô vừa nhanh vừa mạnh, giống