Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong đè cô gái quyến rũ mà anh đang nghĩ dưới thân, ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tuy rằng ở bệnh viện điều dưỡng mấy ngày nay, làn da của cô càng thêm ngậm nước trắng nõn, nhưng lại gầy đi nhiều, bởi vậy trên giường bệnh rộng rãi, trông cô vô cùng xinh xắn lanh lợi.
“À, may mắn anh kiên trì rờ mỗi ngày, nếu không chỗ này sẽ nhỏ mất!” Thiệu Kình Phong bóp bộ ngực mềm mại thơm tho trong lòng bàn tay với vẻ mặt tiếc nuối, còn thường xuyên khảy núm vú nhỏ hồng hào.
“Nói vớ vẩn… Liên quan gì đến chuyện anh có rờ hay không…” Mặt An Tư Tình bắt đầu nóng lên, duỗi tay đẩy móng vuốt của anh, anh chê cô nhỏ thì cô không muốn anh chạm vào.
Thiệu Kình Phong lợi dụng tình hình nắm lấy bàn tay cô, đè một bên người cô, tay còn lại cởi áo bệnh viện rộng rãi của cô ra, cặp ngực đầy đặn hếch lên giống chén ngọc hiện ra trước mắt anh, núm vú ngượng ngùng đứng lên lắc lư trước ánh mắt nóng bỏng của anh và không khí mát lạnh.
An Tư Tình thường kín đáo phê bình về đồng phục của bệnh nhân, giống cái bao tải tròng lên người, đặc biệt rất tiện cho Thiệu Kình Phong ra tay với cô, cho dù từ cổ áo hay là từ dưới vạt, anh đều có thể vói tay vào, sau đó tùy ý vuốt ve cơ thể trần trụi của cô.
Mới trưa nay anh còn ôm cô ngồi trước cửa sổ, xoay đầu cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, vừa nhéo đầu v*, vừa mân mê hoa hạch của cô, chơi vô cùng vui vẻ.
Cô căng thẳng muốn chết, ngoài cửa sổ luôn có người đi qua đi lại, ai nhìn lên cũng có thể thấy họ đang làm gì.
Bị bàn tay bốc lửa của anh xoa nắn vài cái, phía dưới của cô trào ra nước.
Kết quả, người đàn ông thúi tha không biết xấu hổ này đã nhét gậy th*t cực nóng vào với lý do chống lũ lụt và cứu trợ thiên tai.
Sau đó bắt đầu đẩy mạnh lên trên tựa như môtơ.
Trong nửa giờ đó, An Tư Tình không biết mình sống sót thế nào, hai tay cô chống lên cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cửa sổ, sợ bị người bên ngoài thấy sự khác thường