Editor: Trà Xanh
Khi hai người thức dậy vào sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, Thiệu Kình Phong đang ôm mỹ nhân trong tay, nếu không vì phải bắt xe lửa, thật sự muốn như quân vương từ đây không lên triều sớm nữa.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, dù anh hạ mình hầu hạ An đại tiểu thư tắm rửa và thay quần áo thế nào, cô đều trưng gương mặt lạnh lùng như thể anh đang làm điều gì có lỗi.
Thiệu đại gia chưa bao giờ gặp phải kiểu giận dỗi thế này, dứt khoát cũng lộ vẻ mặt giống cô gái không hiểu chuyện này.
Mãi đến khi hai người xuống lầu ăn sáng, An Tư Tình mới chủ động phá vỡ bế tắc, dường như vô tình hỏi: “Sao anh điều tra ra được thân phận của em?”
Thiệu Kình Phong thấy An Tư Tình lên tiếng trước, trong lòng thoải mái hơn nhiều, quyết định nhường cô, thản nhiên đáp: “Anh không có điều tra, do em chủ động ngày hôm qua!”
An Tư Tình dường như sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu rầu rĩ ăn cháo.
Thiệu Kình Phong nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, miệng nhỏ nuốt đồ ăn, có vẻ cô đơn đáng thương không tả được, lòng anh mềm mại đôi chút, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, thành công hay thất bại của mọi việc đều do cùng một người gây ra, chủ yếu là do mấy lá thư của em, tuy rằng bà nội đồng ý, nhưng cũng khiến cho anh chú ý.
Thứ nhất là thời điểm bức thư xuất hiện quá trùng hợp, thứ hai là nội dung trong thư quá chi tiết, đương nhiên quan trọng nhất là, bức thư cuối cùng còn có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện!”
Nghe vậy, mặt An Tư Tình lập tức đỏ lên, có cảm giác xấu hổ thông minh bị chính thông minh hại, cô chu miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được rồi, anh đừng nói nữa…”
Tuy nhiên, Thiệu Kình Phong không làm theo ý cô, ngược lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô và nhất quyết tiếp tục: “Anh không lừa em, anh không hề điều tra, bởi vì điều đó đối với anh không quan trọng.
Dù sao em sẽ trở thành vợ anh, phải hay không thì có gì khác nhau? Nếu em muốn tiền bạc thì anh đưa, anh đã từng nói với em, của anh là của em.
Vì vậy, em có thể thanh thản ở bên cạnh anh, đừng gây chuyện, được không?”
An Tư Tình bị anh nắm chặt tay, không thể rút ra, trong lòng uất ức không thể tả, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Thiệu Kình Phong cau mày, vội vàng dùng tay lau cho cô: “Có chuyện gì, đang êm đẹp lại khóc, cô nhóc này, lấy nước mắt chọc tim anh!”
An Tư Tình lắc đầu, nghẹn ngào: “Em hơi rối, muốn đi toilet!”
Thiệu Kình Phong cũng cảm thấy cô cần rút kinh nghiệm xương máu, cho nên vỗ nhẹ lên mặt cô, nhẹ giọng: “Đi nhanh về nhanh!”
Nào biết rằng cô nhóc này vừa đi là không trở về!
Thiệu Kình Phong bị An Tư Tình ném một lần, vậy mà còn có thể bị cô ném lần thứ hai.
Cô nhóc thật to gan dám nhảy ra ngoài từ cửa sổ toilet.
Nhưng đêm nay khác với ngày xưa, trong ngoài khách sạn đều là người do Thiệu Kình Phong sắp xếp.
An Tư Tình chuồn ra, chạy mới vài con đường đã bị mấy người canh giữ bên ngoài bắt lại.
Cô được người ta mời trở lại xe Thiệu Kình Phong một cách lịch sự.
Thiệu Kình Phong nhìn trên mặt An Tư Tình còn dính vài chiếc lá cây, cười lạnh nắm cổ tay cô, bấm một cái, một cái còng tay màu bạc rơi xuống.
Không đợi An Tư Tình phản đối, Thiệu Kình Phong đã đặt chiếc còng tay bên kia vào cổ tay mình.
“Chạy à? Em muốn chạy nữa hay sao?” Thiệu Kình Phong quơ dây xích giữa hai người, dáng vẻ cho dù em là Tôn Ngộ Không có 72 phép