"Nàng thích nghe chuyện xưa?" Bạch Nghiên nghe không hiểu ý tứ trong câu nói của Tô Nhiễm Dao, cúi đầu nói với Ngọc nhi, "Tiểu Ngọc nhi, chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa?"
Vừa rồi Ngọc nhi nghe không hiểu Bạch Nghiên cùng tỷ tỷ kì quái kia nói cái gì, nhưng nàng nhạy cảm bắt được hai chữ 'rời đi', nhìn Bạch Nghiên hỏi "Nghiên Nghiên ca ca, ngươi phải rời đi sao?"
"Không phải." Bạch Nghiên không biết phải giải thích như thế nào, "Tóm lại, sự tình ngày hôm nay Ngọc nhi không cần kể cho bất cứ ai nghe có được không, coi như là bí mật của hai chúng ta?"
Ngọc nhi vẫn là rất nguyện ý cùng Bạch Nghiên giữ bí mật này, nàng gật đầu đáp ứng: "Nghiên Nghiên ca ca yên tâm, ta sẽ không nói đâu, ngay cả cha ta cũng sẽ không nói. Nếu có một ngày ngươi phải đi, nhất định phải nói cho tiểu Ngọc nhi biết."
Tuy tuổi Ngọc nhi nhỏ, nhưng trải qua quá nhiều chuyện lại làm nàng hiểu rõ trong lòng một đạo lý.
Không có người nào sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình, cho dù là người yêu thương mình nhất như cha có lẽ có một ngày nào đó cũng sẽ rời đi, tựa như thân ảnh mờ nhạt trong trí nhớ, đôi tay ôn nhu ôm nàng, mùi hoa dâm bụt nhàn nhạt của mẫu thân. Cuối cùng vẫn là không từ mà biệt, nàng thậm chí nhớ không nổi câu cuối cùng mẫu thân nói với mình là gì.
Bỗng nhiên có bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, đem nàng từ trong hồi ức kéo ra.
Nàng thấy Bạch Nghiên đối với nàng cười cười, "Nếu có một ngày ta phải rời đi, bất luận như thế nào cũng sẽ cùng tiểu Ngọc nhi nói lời từ biệt."
Ngọc nhi quay đầu lau lau nước mắt, nàng coi cái này như một lời hứa hẹn giữa bằng hữu với nhau.
"Nhất định, không được gạt người."
"Ân"
Ngày mà Hàn Ảnh Kiếm được đúc thành công, hàn băng lấy nhà gỗ làm trung tâm lan tràn ra toàn bộ Thiên Thiển Sơn. Vân Mặc Tuyên đem Hàn Ảnh Kiếm đi tới chỗ Bạch Nghiên, đó là một thanh huyền kiếm, đơn giản không hoa văn, mơ hồ có thể thấy ánh u lam mờ ảo, hàn khí nhè nhẹ lượn quanh thân kiếm cùng sát khí dày đặc, tất cả đều chứng minh rằng đây không phải là một thanh kiếm bình thường.
'Xoát' một tiếng, Vân Mặc Tuyên đột nhiên vung kiếm, một đạo kiếm khí sắc bén xẹt qua bên cạnh Bạch Nghiên, mang theo một cơn gió lướt qua tóc cùng bạch y của hắn, Bạch Nghiên nghe thấy tiếng đổ ngã của cây đại thụ phía sau mình.
"Sư tôn thấy thế nào." Vân Mặc Tuyên chăm chú nhìn Hàn Ảnh Kiếm, nhẹ giọng hỏi.
"Thực.......tốt." Bạch Nghiên miễn cưỡng nói, mới vừa nãy trong nháy mắt âm thanh kiếm khí kia xẹt qua tai, thực lạnh. Hắn không quên vai phản diện mình xuyên chính là sẽ chết dưới thanh kiếm này, bảy bảy bốn mươi chín đao, đủ thể hiện hận ý như thế nào rồi.....
Mình đã không phải là Bạch Nghiên trước kia, Vân Mặc Tuyên nói không chừng cũng đoán được cái gì đi, nhưng hắn lại không có sát ý, mình làm gì lại sợ hãi như vậy? Bạch Nghiên tự an ủi bản thân, nhưng cái loại cảm giác bất an này vẫn luôn quanh quẩn không dứt, trong nháy mắt kia trực giác mách bảo sớm muộn gì hắn cũng chết dưới thanh kiếm này.
Xoay người nhìn gốc đại thụ trơn nhẵn, Bạch Nghiên nuốt nước miếng.
"Kiếm này tuy là kiếm tốt, nhưng oán khí quá nặng, nói không chừng là có liên quan tới khối Băng phách huyền thiết kia." Vu Giám nhìn hàn băng dưới chân, nhíu mày nói: "Trước tiên nên đem oán khí tiêu trừ, nếu không oán khí trong thời gian dài sẽ ngược lại làm ảnh hưởng tới kiếm giả."
"Các ngươi đi Kiếm Trủng Thành trước đi, trung tâm Kiếm Trủng Thành có một cái Vạn Kiếm Trủng, bên trong có những thanh kiếm cổ do những đại sư đúc thành, cũng có những thanh kiếm do những tu linh hiệp khách từ khắp nơi lưu lại, kiếm ý nơi đó nồng đậm có thể giúp bình ổn cổ oán khí của Hàn Ảnh Kiếm."
Vu Giám trầm tư một phen rồi đưa ra biện pháp.
Vân Mặc Tuyên gật đầu, phương pháp bình ổn cổ oán khí chính là cái này, hướng Vu Giám ôm quyền nói: "Đa tạ." Bất luận là trước khi trọng sinh hay là sau khi trọng sinh.
Vu Giám khoát tay: "Hầy.....làm huynh đệ không cần phải nói cảm ơn."
"Nghiên Nghiên, không tốt." Tiểu mao cầu đáng lẽ đang chơi với Ngọc nhi bỗng chạy tới bên cạnh Bạch Nghiên nôn nóng nói, "Ngươi mau đến xem tiểu Ngọc nhi."
Lời vừa nói ra, ba người không kịp hỏi nhiều, liền vội đi theo mao cầu.
Ngọc nhi và tiểu mao cầu chơi ở chỗ cách nơi này không xa, dưới gốc cây, nàng đang tự làm vòng hoa cho tiểu mao cầu chơi. Lúc nàng ngồi dựa vào thân cây, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, ôm ngực hô hấp khó khăn, mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi tuôn.
"Tiểu Ngọc nhi!" Vu Giám lòng nóng như lửa đốt, bước nhanh tới đem nữ nhi ôm vào lòng ngực.
Bạch Nghiên cũng vội vàng hỏi tiểu mao cầu, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, ta, ta nguyên lai đang bồi tiểu Ngọc nhi chơi, ai ngờ nàng đột nhiên ôm ngực kêu đau, ta không có biện pháp bèn phải chạy đi tìm các ngươi......"
Bất thình