Cảm giác ướŧ áŧ bên cổ làm Bạch Nghiên đột nhiên thanh tỉnh phân nữa, hắn cảm giác có một cổ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu, nơi bị hôn càng ngày càng nóng, cả người cũng nóng muốn bóc khói!
Vân Mặc Tuyên đang........hôn?! Hôn cổ hắn? Này cốt truyện bị Tây hóa nên vai chính đột nhiên biến thành quỷ hút máu hay là do mình căn bản vẫn còn ở trong ảo ảnh chưa ra ngoài?
Bạch Nghiên lay lay, lại giãy không ra, ngược lại còn bị Vân Mặc Tuyên bất mãn mà ôm chặt hơn, môi răng lạnh lẽo nhưng đầu lưỡi lại ấm áp nhẹ nhàng cọ qua làn da.
Ong!! Mình chắc chắn đang nằm mơ! Bạch Nghiên đỏ mặt, này còn tính là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa* gì nữa, huynh đệ gì đó rớt hết rồi, chỉ còn lại chữ 'tình' thôi! Quá không chân thật rồi, Bạch Nghiên bất đắc dĩ nhìn trời, hắn cảm thấy bản thân hiện tại giống như cái gối ôm hình người, chỉ có thể bị 'ăn' a.
"Mặc Tuyên, chúng ta nói chuyện một chút, ngươi buông ta ra trước được không?" Bạch Nghiên phát hiện Vân Mặc Tuyên có chỗ không thích hợp, hẳn là có liên quan tới Bất Tố hoa, chắc là cũng giống như mình, biết đâu Vân Mặc Tuyên cũng gặp phải ảo cảnh gì đó?
Nói chung là bọn họ vẫn bị Phương Linh Nguyệt hố, chỉ là Bạch Nghiên rốt cuộc không biết Vân Mặc Tuyên bị Bất Tố hoa cho thấy ảo cảnh là gì, mà lại làm hắn ôm mình không buông tay, còn nói một câu khó hiểu, làm cho mình cũng bị ảnh hưởng theo.
Bạch Nghiên lắc đầu, không thể tiếp tục như vậy được, bọn họ không thể cứ bất động ôm nhau một chỗ, tiểu Ngọc nhi hiện tại vẫn còn đang chờ bọn họ mang Phương Linh Nguyệt trở về chữa trị. Bạch Nghiên nghĩ tới đây, tay dùng sức nâng đầu Vân Mặc Tuyên còn đang dựa vào bả vai hắn, hai cặp mắt đối diện nhau, Bạch Nghiên lại có chút không dời mắt được.
Cặp mắt này chính là đẹp quá đi thôi, quả thực là không công bằng a.
Đè lại dao động trong đầu, Bạch Nghiên nhìn thẳng vào mắt Vân Mặc Tuyên từng câu từng chữ nói, "Vân Mặc Tuyên, ngươi nhìn ta rồi thanh tỉnh lại một chút, chúng ta còn phải đem Linh Nguyệt thảo giao cho Phương Linh Nguyệt, bệnh của tiểu Ngọc nhi vẫn đang chờ chúng ta cứu."
"Sư tôn....ta....."
Đối diện nhau một hồi, lời nói của Bạch Nghiên rốt cuộc có tác dụng. Tay Vân Mặc Tuyên thả lỏng, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, nỗ lực làm cho bản thân áp xuống mấy hình ảnh lộn xộn trong đầu cùng các loại cảm xúc không tên kia.
Cảm nhận đôi tay ôm mình dần buông lỏng, Bạch Nghiên cảm tạ trời đất, Vân Mặc Tuyên đây là đang dần tỉnh táo lại.
"Sư tôn......chúng ta......"
Tuy rằng ký ức Vân Mặc Tuyên còn hỗn loạn, nhưng đối với sự việc vừa phát sinh hắn đều nhớ rõ. Kỳ thực hắn cũng không quá ngạc nhiên, chuyện đó giống như là một việc rất đỗi bình thường, hắn cùng Bạch Nghiên vốn là thân mật như vậy rồi.
"Đừng nói gì, trước buông ta ra đã."
Tay Vân Mặc Tuyên có chút buông lỏng, không có ôm chặt như hồi nãy nhưng vẫn làm Bạch Nghiên cảm thấy không thở nổi.
Vân Mặc Tuyên do dự mà buông tay ra, sửa lại thành lôi kéo cánh tay Bạch Nghiên: "Sư tôn, hiện tại có đỡ hơn chút nào không?"
Bạch Nghiên bị ôm lâu không nhúc nhích, thân thể có chút tê cứng, ngồi lại trên mặt đất hít sâu một hơi, mới cảm thấy nhẹ nhõm, không khí thật trong lành. Nhưng Bạch Nghiên thực mau nhớ tới đây là nơi nào, vội vàng bò từ mặt đất đứng dậy, lập tức bưng kín mũi.
"Nơi này mùi của Bất Tố hoa hoặc các cây cỏ khác đều có chút cổ quái, Phương Linh Nguyệt chính là cố ý làm cho chúng ta ngửi thấy mùi Bất Tố hoa rồi lâm vào ảo cảnh, nhưng hiện tại xem ra ảo cảnh tựa hồ cũng không có tính thương tổn, vậy mục đích của nàng là gì?"
Giọng Bạch Nghiên cách lòng bàn tay nói nên có chút ồm ồm.
Vân Mặc Tuyên kéo tay hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Không có gì, mùi hoa hiện tại so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều."
"Vậy thì, nếu đã lấy được Linh Nguyệt thảo, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Nghĩ đến chuyện vừa phát sinh, trong lòng Bạch Nghiên vẫn có chút xấu hổ, mí mắt rũ xuống không dám nhìn Vân Mặc Tuyên, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này.
Bên ngoài Khô hải, Phương Linh Nguyệt nhàm chán chờ đợi kết quả, tìm một tảng đá lớn thoải mái nằm trên đó, lười nhác mà ngáp một cái, trong lòng nàng lại là thập phần vừa lòng.
Cái phiền não duy nhất cũng bị nàng ném qua bên rừng mai giải quyết, đại khái Vân Mặc Tuyên cũng hái tới tay Linh Nguyệt thảo rồi, đồng thời cũng thông qua Bất Tố hoa thấy được một số thứ đi, chỉ là không biết hắn thấy ít hay nhiều, có thể nhớ tới cái gì hay không thôi.
"Thôi, tội gì ta lại nghĩ tới, trước kia cũng không có chỗ nào tốt. Ngày qua ngày, trăm năm ngàn năm cũng cứ như vậy trôi qua." Phương Linh Nguyệt lầm bầm lầu bầu cười nói, trong lòng vẫn là cảm thấy vô tâm vô phế mới tốt, giống như nàng vẫn thường dạy Phương Lẫm Nam vậy, chỉ cần bản thân sống cảm thấy thống khoái liền tốt.
----------✿byhanako❀-----------
"Tiểu mao