Phương Lẫm Nam dùng vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nhìn tiểu mao cầu trong lòng ngực bỗng biến thành một người.
Ngây người một lát, hắn mới chậm rãi phun một câu: "Cái quái quỷ gì a?"
Tiểu mao cầu hóa thân thành người bị Phương Lẫm Nam nhìn chằm chằm, không chịu nổi một tát đẩy hắn ra mới nói: "Ngươi mới là cái quái quỷ gì". Âm thanh nghe thấy vẫn là của tiểu mao cầu, chỉ là từ nãi âm nãi khí biến thành âm thanh của thiếu niên.
Thật đúng là tiểu mao cầu, Phương Lẫm Nam nghiêng đầu nhìn cẳng chân thẳng tắp nằm trong khuỷu tay mình, không phải là bốn chân ngắn ngủn nữa. Hai chân trắng noãn xinh đẹp, hồng y đỏ rực, thật khiến người khác không thể rời mắt.
"Xem ra linh lực hồi phục không tồi, thế nhưng có thể biến thành người." Phương Lẫm Nam kinh ngạc chỉ trong chốc lát, mở miệng hỏi, "Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn duy trì hình dáng tiểu mao cầu?"
"Ta thích." Tiểu mao cầu đẩy bả vai Phương Lẫm Nam ra, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng ngực hắn đi xuống.
Lần này Phương Lẫm Nam tùy ý nó, không tiếp tục ôm nữa, một mao cầu và một người vẫn là có chút khác nhau, tuy rằng từ mao cầu biến thành người cũng không nặng bao nhiêu.
Sau khi tiểu mao cầu đứng trên mặt đất, Phương Lẫm Nam có thể trực diện mà quan sát.
Một thân hồng y rực lửa, thậm chí còn có thể ẩn ẩn thấy được liệt diễm xung quanh, Phương Lẫm Nam suy đoán có thể là do Sí Vụ là hung thú hệ hỏa, một đầu tóc bạc dài rũ xuống tận bắp chân, có chút rối càng lộ vẻ ngây ngô trên khuôn mặt của thiếu niên. Làn da thực trắng, chân trần dẫm trên nham thạch đen trong hang động càng tôn lên vẻ đối lập.
Phương Lẫm Nam nắn nắn lòng bàn tay, ngứa tay nhịn không được, liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia một phen, thầm nghĩ cảm xúc thực tốt. Trước khi tiểu mao cầu nổi giận liền buông tay, ngả ngớn nói một câu: "Vẫn là cảm giác thật tốt, tất cả toàn là thịt."
Ngay cả hung thú cũng đùa giỡn, thằng nhãi Phương Lẫm Nam này thật sự không biết xấu hổ mà, tiểu mao cầu hoài nghi bản thân mang theo hắn ngay từ đầu chính là một sai lầm. Mở miệng lộ ra cặp răng nanh, tiểu mao cầu nổi giận: "Đừng ép ta nuốt ngươi!"
"Nếu ngươi thật sự muốn nuốt ta cũng sẽ không đợi cho tới bây giờ." Phương Lẫm Nam không hề để ý nói.
Tiểu mao cầu lười cùng hắn tranh luận, xoay người đi tới hồ nước. Nhưng không nghĩ tới, mới đi một bước liền thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà có Phương Lẫm Nam ở phía sau đỡ nó.
"Ngươi làm sao vậy?" Phương Lẫm Nam ôm lấy bả vai đỡ hắn đứng vững, "Đi trên mặt đất bằng phẳng cũng có thể ngã?"
Tiểu mao cầu che mặt, là chân mềm.
"Lâu rồi không biến thành người, không quen đi như vậy......" Đặc biệt là từ bốn chân ngắn ngủn biến thành hai chân thon dài, vốn dĩ nó cũng không thích hóa thành người.
"Phụt" Phương Lẫm Nam thực không nể tình mà bật cười, "Ta nói này, không lẽ đây là nguyên nhân mà ngươi không muốn hóa thành người?"
Cũng có một chút, nhưng xét cho cùng vẫn là do hóa thành người lớn lên quá xấu.
Tiểu mao cầu biệt nữu cúi đầu nhìn thân thể mình từ trên xuống dưới, một thân dáng người nhỏ nhỏ, không phải bộ dáng hùng dũng, ngay cả một chút uy phong của hung thú cũng không có, "Quá xấu, cái bộ dáng này thực quá xấu."
"Xấu?" Phương Lẫm Nam nhìn mặt tiểu mao cầu, theo thẩm mỹ của hắn thì khuôn mặt này vẫn khá là xinh đẹp, rất đáng yêu, Phương Lẫm Nam sờ sờ cằm nghĩ, nhất định là thẩm mỹ của tiểu mao cầu có vấn đề, "Trong lòng ngươi cái dạng gì mới coi là đẹp?"
"Đương nhiên là bộ dáng hùng vĩ của hung thú." Vừa lớn vừa uy phong, lâu rồi tiểu mao cầu không có biến về bộ dáng đó nhưng vẫn còn cảm giác, mà dù sao nó cũng dựa vào bộ dáng hiện tại bán manh để Bạch Nghiên cam tâm tình nguyện đem nó dưỡng cũng rất tốt. Chính là bộ dáng con người quá phế đi, muốn uy phong không có uy phong, muốn bán manh cũng không thể bán manh, ngay cả đi đường cũng đi không xong.
Nhớ tới hình dáng hung thần ác sát bộ mặt dữ tợn của mấy con hung thú trong truyền thuyết, Phương Lẫm Nam quả nhiên không thể lí giải nổi tư duy của một con hung thú. Đến bên tai tiểu mao cầu, hắn hài hước nói: "Muốn ta ôm ngươi tiếp không, tuy rằng chơi không vui bằng mao cầu nhưng ta sẽ không để ý."
"Không cần." Tiểu mao cầu tát văng cái tay của Phương Lẫm Nam, "Ta tự mình thích ứng."
Sau đó, Phương Lẫm Nam một bên đứng nhìn nó tập tễnh học cách bước đi, chậm rì rì đi về phía hồ nước, cuối cùng chìm vào trong hồ.
Chờ Phương Lẫm Nam đem tiểu mao cầu từ