Khi Bạch Nghiên tỉnh lại, cảm nhận được một loại đau đớn khi linh hồn bị tách khỏi thân thể. Hắn chớp chớp mắt, ký ức chỉ dừng lại ở lúc hắn nghe được một tiếng xin lỗi của Tô Nhiễm Dao rồi ngã xuống. Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại hắn đã trở lại thế giới hiện thực rồi sao?
Bạch Nghiên đỡ lấy cái trán, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, trong tầm mắt vẫn là một mảng tối đen như cũ.
"Sư tôn, người tỉnh."
Giọng nói quen thuộc nhưng không hề có một tia tình cảm nào vang lên bên tai hắn, là Vân Mặc Tuyên! Bạch Nghiên có chút bối rối không rõ tình huống hiện tại như thế nào, tại sao Vân Mặc Tuyên lại ở đây? Hơn nữa ở đây lại không có một chút âm thanh nào, quả thực rất đáng sợ a.
"Ngươi.......Mặc Tuyên? Ta vẫn chưa rời đi?"
Nếu Vân Mặc Tuyên còn ở đây..... vậy tức là hắn chưa có trở về, hắn vẫn còn đang ở đại lục An Lạc! Nghĩ tới đây Bạch Nghiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa định nói thì đột nhiên cổ bị Vân Mặc Tuyên bóp chặt.
Sao lại thế này? Cổ bị bóp tới phát đau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn trong lòng Bạch Nghiên vừa nghi hoặc vừa kinh sợ. Vân Mặc Tuyên đây là muốn làm gì?
"Chưa thoát khỏi thế giới này, sư tôn cảm thấy rất đáng tiếc sao?"
Giọng nói Vân Mặc Tuyên lộ ra cảm giác lạnh lẽo âm trầm, đoạn đối thoại của hắn và Tô Nhiễm Dao từng câu từng chữ vẫn còn vang vảng bên tai rất rõ.
......................
"Bạch Nghiên không thuộc về thế giới này, hắn buộc phải rời đi." Tô Nhiễm Dao lau đi tơ máu bên môi, "Sự tồn tại của hắn đối với đại lục An Lạc mà nói chính là một đại nạn."
"Hắn tồn tại chỉ để làm sư tôn của ta!"
Tô Nhiễm Dao cười khổ nói: "Ngươi biết 'vực sâu' không? Xé rách không gian, không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại, ta không hy vọng đại kiếp nạn trước kia một lần nữa tái hiện ở đại lục An Lạc."
"Những cái đó không liên quan gì tới hắn."
"Ngươi không hiểu rõ. Ngươi khăng khăng lưu hắn lại, hẳn sẽ là một 'sai lầm'. Cho dù hiện tại hắn không rời đi, về sau hắn cũng không thể thoát khỏi số mệnh của mình." Lời nói tràn ngập bi thương của Tô Nhiễm Dao, "Về điểm này, trải qua chuyện ở Thiên Thiển Sơn, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta, không phải sao?"
Vân Mặc Tuyên không trả lời, bất luận là trước hay là sau khi trọng sinh, hắn đều không thể thay đổi vận mệnh của Vu Giám và tiểu Ngọc nhi. Mà cái gọi là số mệnh của Bạch Nghiên.....chính là tự tay mình kết liễu hắn.
Không đúng, Bạch Nghiên này đã không phải là Bạch Nghiên trước kia. Vân Mặc Tuyên trong lòng phủ nhận, hắn sẽ không làm như vậy, người hắn sẽ gϊếŧ chính là Tế An hiện tại. "Ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì." Vân Mặc Tuyên liên ôm Bạch Nghiên rời đi, "Ta sẽ giải quyết tốt mọi chuyện."
"Khoan đã." Tô Nhiễm Dao thấy Vân Mặc Tuyên vẫn không chút dao động, nàng gấp gáp nên lời nói liền có chút không thích hợp, "Ngươi không nghĩ tới việc hắn ở thế giới kia có điều vướng bận mà chính hắn cũng muốn rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới thật sự mà sống sao?"
"Chính miệng hắn nói như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tô Nhiễm Dao đứng dậy, nàng thử mở Linh Đồng, "Bạch Nghiên không thể bỏ được thế giới thật sự thuộc về hắn, chính bản thân hắn cũng muốn rời đi. Hiện tại ta còn có thể thử lại phương pháp đó một lần nữa, nếu ngươi còn coi hắn là sư tôn, vậy thì buông tay đi, nghe theo ý nguyện của hắn."
Tiểu mao cầu ngạc nhiên nhìn về phía Tô Nhiễm Dao, nhưng liên quan tới chuyện sinh tử của Bạch Nghiên nó lại do dự chọn cách im lặng, không nói gì thêm.
Buông tay? Sau đó nhìn hắn rời đi? Từ đây về sau không còn bất cứ liên quan gì tới mình? Thậm chí đến lúc cuối, hắn còn không biết Bạch Nghiên thật sự là ai. Vân Mặc Tuyên nhìn người trong lòng ngực, Bạch Nghiên này không phải là Bạch Nghiên trước kia, linh hồn đoạt xá nếu rời đi không cần nói cũng biết đó chính là vĩnh biệt.
Sao hắn có thể buông tay chứ? Vân Mặc Tuyên hai mắt đỏ ngầu, trong lòng bởi vì chuyện Bạch Nghiên muốn rời đi liền đột nhiên sinh ra một cảm giác bi thương điên cuồng, cảm giác đó càng ngày càng tăng lên, hắn biết rõ bản thân mình bây giờ căn bản không thể chịu được việc Bạch Nghiên rời khỏi.
"Không có khả năng." Vân Mặc Tuyên ôm chặt người trong lòng ngực, hắn không muốn lại một lần nữa mất đi người này.
"Ngươi......" Tô Nhiễm Dao cảm nhận được chấp niệm của Vân Mặc Tuyên đối với Bạch Nghiên, nàng lờ mờ hiểu nhưng lại không dám tin, "Ngươi đối với hắn......Ngươi biết Bạch Nghiên sẽ nghĩ như thế nào không? Ta không dám khẳng định hắn không có nửa điểm lưu luyến đối với thế giới này, nhưng ở thế giới của hắn, điều hắn muốn nhất định không phải là một cuộc sống như bây giờ. Cho dù là ngươi, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là đồ đệ của cái thân thể này thôi."
Vân Mặc Tuyên không thể phản bác lại lời Tô Nhiễm Dao nói, mối liên hệ giữa hắn và Bạch Nghiên trừ bỏ cái loại quan hệ sư đồ buồn cười này thế nhưng lại tìm không ra được cái nào khác. Hắn không biết Bạch Nghiên chân chính tên họ là gì, cũng không biết bộ dáng ra sao, không biết hắn có từng động tâm với mình hay chưa.
Trong ảo ảnh mơ hồ ở biển Bất Tố hoa, cho dù là lúc hôn nhau thân mật gắn bó, hắn cũng không tài nào xác định được loại tình cảm mà Bạch Nghiên dành cho mình là gì. Hắn cho Bạch Nghiên một câu trả lời, đổi lại Bạch Nghiên trước nay vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời câu trả lời nào, thậm chí khi ở Linh Y Cốc lại chọn cách một mình rời đi.
Bạch Nghiên không thuộc về giới này, rất nhiều lúc hắn có cảm giác Bạch Nghiên tựa như một người ngoài cuộc đứng xem, đáy lòng hắn vẫn luôn có một âm thanh nhắc nhở, một ngày nào đó Bạch Nghiên sẽ rời đi mãi mãi.
Miễn cưỡng mở mắt Tô Nhiễm Dao nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, trong tầm mắt mơ hồ nàng thấy được dòng hắc khí quấn quanh thân thể Vân Mặc Tuyên.
"Đây là oán niệm, còn có khí tức của Phệ Tâm Ma.....là Tâm Ma Dẫn." Tô Nhiễm Dao sắc mặt trắng bệch, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ bởi vì lời nói vừa rồi của mình sao, vì sao trên người hắn lại có Tâm Ma Dẫn?
Âm thầm hô không tốt, Tô Nhiễm Dao thấy Vân Mặc Tuyên không khắc chế được sát khí, vội nói: "Vân Mặc Tuyên, đừng để oán niệm của Hàn Ảnh kiếm ảnh hưởng, còn có đừng để tâm ma không chế ngươi."
'Không cần buông tay, không cần rời đi, ngươi chỉ có thể là của ta' chỗ sâu nhất trong nội tâm ẩn ẩn có một âm thanh đang nỗ lực dụ dỗ hắn, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu không ngừng nảy sinh, cái gì mà kiếp nạn, cái gì mà thế giới khác, cái gì mà Bạch Nghiên rời đi không giải thích, toàn bộ hắn đều không muốn nghe!
Hắn nên đem người trong lòng ngực giấu tới một chỗ chỉ có mình hắn, không cho phép cự tuyệt cũng không cho phép rời đi, hắn chỉ cho phép Bạch Nghiên nói ra đáp án mà hắn mong chờ kia.
Oán niệm của Hàn Ảnh kiếm cộng thêm năng lượng quỷ dị của Phệ Tâm Ma, trong lúc nhất thời,