Trong phòng vẫn tối đen như cũ, Vân Mặc Tuyên mở mắt, người bên cạnh vẫn chưa tỉnh, cánh tay bên hông không nhịn được ôm người đó vào lòng, có thể ôm lấy độ ấm chân thật này chính là điều mà hắn vẫn luôn khao khát.
Bàn tay men theo vòng eo thon gọn một đường hướng lên trên, sờ tới nơi hơi nhô lên còn được gọi là xương cánh bướm trên bả vai, Vân Mặc Tuyên nhớ rõ, trên đó phủ đầy vết tích mà ngày hôm qua hắn lưu lại. Hắn cảm thấy loại cảm giác có thể khống chế người trong ngực này không gì có thể tốt hơn.
Có lẽ hắn nên làm như vậy từ sớm, đem Bạch Nghiên lưu lại bên người, không cho phép rời khỏi tầm mắt, khiến Bạch Nghiên chỉ có thể dựa vào hắn, trong mắt chỉ có duy nhất một mình hắn. Trong bóng tối, Vân Mặc Tuyên thỏa mãn ôm lấy Bạch Nghiên còn đang say giấc nồng.
Bạch Nghiên là của hắn! Ngay cả trước kia cũng chỉ có thể là của một mình hắn!
Cảm giác đau nhức ập tới, ngón tay vô lực hơi cong lại, khi Bạch Nghiên tỉnh lại trước mắt trừ bỏ tối đen thì vẫn là tối đen như cũ. Ý thức mông lung dần trở lại, cảm giác người bên cạnh đang mơn trớn sợi tóc của hắn.
"Sư tôn."
Vẫn là giọng nói như tối hôm qua, ở bên tai nỉ non từng chữ "Sư tôn" kia, cho dù hiện tại không còn âm thanh trầm thấp như lúc ấy nhưng vẫn khiến lỗ tai Bạch Nghiên đỏ rực.
Bạch Nghiên cảm thấy may mắn vì nơi này vẫn tối đen như cũ, vì vậy Vân Mặc Tuyên mới không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn.
Thiên a!!! Ngày hôm qua hắn bị làm sao vậy! Cái tốc độ phát triển này có vẻ không đúng cho lắm? Rõ ràng hắn còn chưa kịp tỏ tình 'trong sáng' sao mà đã trực tiếp nhảy tới bước hạn chế hình ảnh rồi. Hơn nữa còn là hắn nằm dưới.....cái kia......Quá xấu hổ rồi......Bạch Nghiên cảm thấy hắn nên tìm cái hố nào đó chui xuống là vừa.
"Sư tôn, người đang suy nghĩ chuyện gì?" Vân Mặc Tuyên không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Bạch Nghiên, cảm giác dưới tay cho biết Bạch Nghiên đang cố gắng cuộn mình thành một đoàn. Vân Mặc Tuyên cảm thấy có chút buồn cười xen lẫn một chút bất an, hắn sợ Bạch Nghiên hối hận chuyện ngày hôm qua.
Bạch Nghiên không biết nên trả lời thế nào, theo lý thuyết thì chuyện tình cảm động lòng cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là cùng người mình thích ngủ một giấc mà thôi. Bạch Nghiên tự nhủ trong lòng, làm người không thể quá hèn nhát.
"Ân, ta......" Vừa mới mở miệng, Bạch Nghiên bị âm thanh nghẹn ngào của mình dọa cho đơ người, nhớ lại một chút, Bạch Nghiên càng cảm thấy tuyệt vọng, hình như là do hôm qua hắn dùng cổ họng quá sức.
"À.....ừm, tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao thế nào rồi?"
Kỳ thực, câu đầu tiên Bạch Nghiên muốn nói cũng không phải là cái này. Hắn có rất nhiều lời khác muốn nói với Vân Mặc Tuyên, nhưng những lời đó tới bên môi liền biến thành câu này. Chậc, thôi quên đi, Bạch Nghiên nghĩ không bằng trước hỏi vấn đề này để tạm thời giảm bớt không khí ngượng ngùng lúc này.
À, sau đó........không khí đúng là có thay đổi, nhưng đổi từ ấm áp ái muội sang lạnh lẽo âm trầm!!!!
Có phải hắn nói sai gì không? Bầu không khí thay đổi khiến Bạch Nghiên cảm giác Vân Mặc Tuyên có chút không thích hợp. Còn chưa kịp dò hỏi, hắn đã bị Vân Mặc Tuyên không hiểu vì sao tức giận nắm lấy cái cằm.
"Thì ra vừa rồi người sư tôn tâm tâm niệm niệm chính là bọn họ."
Bạch Nghiên vừa hỏi xong, tâm ma nguyên bản trong lòng hắn một lần nữa lại xao động. Xem đi, cho dù là bây giờ, Bạch Nghiên vẫn nghĩ tới người khác. Mà hắn thì sao? Đối với Bạch Nghiên, hắn cũng giống như con hung thú kia và Tô Nhiễm Dao. Hắn có khác gì so với mấy người mà Bạch Nghiên gặp được đâu chứ?
Bạch Nghiên không để tâm, nhưng hắn từ trước tới nay vẫn còn nhớ rõ bộ dáng Bạch Nghiên đã từng không muốn ở cùng với hắn.
Cảm xúc tức giận do tâm ma khơi dậy, Vân Mặc Tuyên không muốn nghe những âm thanh không ngừng xuất hiện trong nội tâm hắn, ôm lấy eo Bạch Nghiên, cúi người đem khoảng cách của hai người kéo gần lại.
"Người muốn biết hiện tại bọn họ như thế nào sao?" Vân Mặc Tuyên áp người xuống gần Bạch Nghiên, từng câu từng chữ ở bên tai hắn nói, "Bọn họ, đã bị ta gϊếŧ rồi."
"Cái gì?" Mạt đỏ ửng trên mặt còn chưa lui, đột ngột nghe được tin tức này, Bạch Nghiên còn tưởng hắn nghe lầm, Vân Mặc Tuyên đang nói cái gì?
Trong lòng đột nhiên trở nên rối bời, Bạch Nghiên nắm lấy tay Vân Mặc Tuyên, cười gượng nói: "Mặc Tuyên, ngươi đang gạt ta sao? Đùa cái này không vui cũng không buồn cười chút nào đâu."
Nghe thấy ngữ khí hoảng loạn của Bạch Nghiên, tâm Vân Mặc Tuyên như chìm vào dòng nước lạnh thấu xương. Không nên như vậy, sư tôn, Bạch Nghiên, người chỉ nên nhìn mỗi một mình ta mà thôi.
Thấy Vân Mặc Tuyên không nói gì, Bạch Nghiên lại nói: "Đúng rồi, ta vốn muốn hỏi ngươi, nơi này là chỗ nào? Ta vì sao lại ở chỗ này? Sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, còn có tiểu mao cầu có khỏe không?"
Và....Ngươi bị làm sao vậy?
Bạch Nghiên cảm thấy Vân Mặc Tuyên có chút khác thường, nhưng câu kế tiếp hắn không có hỏi ra, trạng thái hiện tại của Vân Mặc Tuyên hình như có chút không ổn. Về điểm này, Bạch Nghiên có thể chắc chắn bởi vì hắn cảm nhận được lực đạo của cánh tay đang nắm cằm hắn.
"Sư tôn, ta đã nói rồi, bọn họ đều đã chết, người không cần nghĩ nữa." Câu trả lời vẫn như cũ, "Còn người, chỉ cần ở chỗ này là được."
Sư tôn cứ như vậy liền tốt, vĩnh viễn ở lại chỗ này, không cần rời đi, chỉ được nhìn mỗi mình ta mà thôi.
Dứt lời, Vân Mặc Tuyên buông tay rời đi, tâm ma khó ức chế, hắn cũng không muốn làm tổn thương tới Bạch Nghiên.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Bạch Nghiên coi như đã hoàn toàn tỉnh táo. Vân Mặc Tuyên rời đi quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh, hắn cũng không kịp hỏi thêm cái gì.
Bạch Nghiên không tin Vân Mặc Tuyên sẽ gϊếŧ tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao, trực giác nói cho hắn biết, trong đó nhất định đã xảy ra ẩn tình gì đó có thể liên quan tới sự khác thường của Vân Mặc Tuyên.
Bất luận là như thế nào đi nữa, vẫn là nên biết rõ ràng mọi chuyện rồi nói sau. Đắm chìm trong bóng tối, Bạch Nghiên che lại đôi mắt, sự việc giờ đây khác xa với những gì hắn mà tưởng tượng.
Tô Nhiễm Dao cùng tiểu mao cầu đi theo Tế An tới Vô tận chi cảnh, trên đường Tô Nhiễm Dao có chú ý thấy Võ pháp chân nhân rời đi.
"Hắn đi đâu?"
"Hiện tại hắn còn chưa xứng được diện kiến tôn chủ."
Tô Nhiễm Dao đương nhiên không tin vào lý do mà Tế An bịa ra, nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào ngăn lại, chỉ có thể nhìn Võ pháp chân nhân rời đi.
"Nghe nói, Linh Đồng có thể nhìn được