Tế An thay Phù Ly trao đổi theo ước định với Vân Mặc ở Thiên chi cảnh. Đợi Vân Mặc Tuyên phá vỡ phong ấn miệng giếng, hắn sẽ thả Bạch Nghiên.
Vì không để Vân Mặc Tuyên phát hiện Bạch Nghiên không thích hợp, cũng vì phòng ngừa tôn chủ không vui hắn tự tiện chủ trương. Tế An rất cẩn thận, chỉ xuống tay ở những chỗ không dễ phát hiện. Thương gân đoạn cốt, Phệ Tâm Cổ...có rất nhiều phương pháp tra tấn, không nhất thiết phải đổ máu hay vết thương chồng chất.
Bạch Nghiên cuộn tròn thân mình, ôm đầu gối ngồi trong một góc. Tế An đi tới nhìn Bạch Nghiên, hắn thậm chí còn cảm thấy như vậy là chưa đủ, hắn phải hoàn toàn hủy đi cái thân xác này mới đúng.
"Ngươi biết không, đợi chút nữa ngươi liền có thể nhìn thấy đồ đệ tốt của ngươi." Thấy Bạch Nghiên nhẹ nghiêng đầu, tựa hồ có chút phản ứng, Tế An lại tiếp tục nói, "Các ngươi sẽ trở thành tội nhân của đại lục An Lạc, Vân Mặc Tuyên vì ngươi mà đồng ý sẽ trợ giúp tôn chủ phá bỏ phong ấn. Thật kỳ quái a, hắn thế nhưng lại đồng ý."
Thấy Bạch Nghiên không đáp lại, Tế An tiến tới đem Bạch Nghiên xách lên, nhìn bộ dáng Bạch Nghiên đứng không vững, hắn mới sực nhớ ra: "Ngươi xem ta quên mất, hai chân ngươi hiện tại sợ là không thể đi được. Nhưng không sao, chút linh lực này đủ để ngươi đi gặp Vân Mặc Tuyên rồi."
Tế An vận một ít linh lực nhập vào hai chân Bạch Nghiên. Bạch Nghiên cảm nhận được, miễn cưỡng khôi phục một chút tri giác, trừ bỏ vẫn đau như trước thì không còn gì nữa.
Vân Mặc Tuyên tới, hắn sẽ thả Phệ Tâm Ma, sau đó kết cục sẽ giống như trong tiểu thuyết, chính nghĩa đánh bại cái ác. Lúc đó, hắn cũng sẽ y như nguyện vọng ban đầu, tiếp nhận vận mệnh của cái thân thể này.
Một lần nữa gặp lại Vân Mặc Tuyên, trong lòng Bạch Nghiên cũng không có cảm xúc kích động gì. Hai người đứng cách nhau một khoảng giữa cánh đồng hoang vu, Bạch Nghiên tặng Vân Mặc Tuyên một nụ cười trấn an. Tuy hắn cảm giác vừa rồi Vân Mặc Tuyên nhíu mày vì nụ cười này của hắn, xem ra là rất khó coi a.
"Tế An, ta đã nói không được đụng tới hắn." Tay Vân Mặc Tuyên hiện ra Hàn Ảnh kiếm, bên cạnh miệng giếng dường như cảm ứng được cái gì, cũng tràn ra tia âm u quái dị.
Tế An xách tay Bạch Nghiên giơ lên, cảm nhận mạch đập yếu ớt, hắn dõng dạc nói: "Như thế nào? Ngươi nhìn thấy hắn bị thương sao? Là đứt tay hay gãy chân? Vân Mặc Tuyên, hiện tại ngươi nên nhanh chóng phá vỡ phong ấn miệng giếng, mới có thể nhanh chóng đưa sư tôn tốt của ngươi trở về."
Thoạt nhìn Bạch Nghiên đúng thật là không có chuyện gì, trừ sắc mặt quá mức trắng bệch ra thì còn lại đều không thể xác định được. Vân Mặc Tuyên nheo lại đôi mắt, cúi đầu, ánh mắt đảo qua miệng giếng kỳ dị. Lúc trước là do cơ duyên trùng hợp mới phá vỡ phong ấn, nhưng tình cảnh hiện giờ thì khác, lần này là do hắn dùng Hàn Ảnh kiếm thả Phệ Tâm Ma.
Linh lực bị rót vào thân kiếm, u lam Minh hỏa từ chuôi kiếm một đường uốn lượn lên thân kiếm. Trong chốc lát, màu đen nguyên bản của Hàn Ảnh kiếm bị nhiễm một tầng lam quang, tỏa ra sát khí lành lạnh.
Oán niệm trên Hàn Ảnh kiếm đã bị Vân Mặc Tuyên mang đi Kiếm Trủng thành rửa sạch sẽ. Hiện tại, điều duy nhất hắn lo đó chính là Tâm Ma Dẫn bị Tế An hạ trong thân thể hắn.
Không cần cố kỵ Hàn Ảnh kiếm nữa, Vân Mặc Tuyên bắt đầu ngưng tụ linh lực. Tế An khẩn trương nhìn chăm chú vào một màn trước mắt, rốt cuộc tôn chủ, người đã cho hắn sức mạnh cường đại sẽ có bộ dáng ra sao? Đã không còn phong ấn, thì sức mạnh của hắn có bao nhiêu cường đại đây?
Trong nháy mắt Hàn Ảnh kiếm chém xuống, toàn bộ linh lực ầm ầm nổ tung, uy lực chấn động khiến Bạch Nghiên và Tế An đứng gần đó bị đẩy lui gần mười bước. Bạch Nghiên vì vết thương trên đùi nên không duy trì được, nửa đầu gối quỳ rạp xuống đất, chống đỡ thân hình lung lay sắp đổ.
Miệng giếng sau khi nhận một đạo công kích dữ dội như vậy, thế nhưng vẫn giống như chưa phát sinh gì. Tế An nhìn miệng giếng không hề có tia biến hóa liền cả giận nói, "Vân Mặc Tuyên, mới vừa rồi ngươi có làm được hay không?"
"Ta có làm được hay không, không phải ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?" Vân Mặc Tuyên thoáng nhìn Bạch Nghiên trên đất, không vui nói "Sư tôn hắn làm sao vậy?"
"Hắn....." Tế An còn chưa dứt lời, một tiếng vang từ trong miệng giếng truyền ra, tiếp theo đó, phong vân biến động, trời đất lập tức thay đổi.
Áp lực âm u bao trùm toàn bộ Thiên chi cảnh, một bóng đen từ trong miệng giếng phong ấn bay ra. Ngay sau đó, trong màn sương đen kia, miệng giếng kỳ dị làm từ ngọc thạch theo phong ấn gỡ bỏ, không tiếng động hóa thành tro bụi.
"Tôn chủ....." Tế An nhìn đám sương đen kia, thoát khỏi gông xiềng dài đằng đẵng, một lần nữa đạt được tự do, khi đáp xuống đất thì hóa thành thân ảnh màu đen, chính là Phệ Tâm Ma trong truyền thuyết.
Vân Mặc Tuyên không để Tế An có thời gian kinh ngạc, hắn lập tức xông tới phía trước, muốn đem Bạch Nghiên cứu ra. Tế An còn chưa kịp phản ứng, Vân Mặc Tuyên đã tới trước mặt hắn rồi.
"Buông ra." Vân Mặc Tuyên dùng kiếm đánh lạc hướng, một tay còn lại hướng tới Bạch Nghiên, trong lúc Tế An theo bản năng tránh né thì dùng sức, hất cánh tay đang nắm Bạch Nghiên ra, một lần nữa đem Bạch Nghiên kéo vào lòng ngực mình.
Tế An mất con tin, lập tức phản ứng lại, phóng ra từng bụi gai màu đen. Đồng thời Duy Nhẫm kiếm cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp từng chiêu liên tục hướng Vân Mặc Tuyên.
Kiếm pháp công kích của Tế An rất nhanh đã bị Vân Mặc Tuyên dùng Hàn Ảnh kiếm dễ dàng ngăn cản, nhưng phiền toái lớn chính là những bụi gai đó, mỗi cái đều lây nhiễm khí tức Phệ Tâm Ma, ra chiêu đều là một kích trí mạng. Mấy bụi gai đó không phải là bụi gai thực sự, mà đó là những bụi gai do ma khí biến thành, một khi bị đánh trúng, ma khí sẽ từ miệng vết thương xâm nhập vào cơ thể.
Trong quá khứ, Vân Mặc Tuyên cũng từng đối chiến với Phệ Tâm Ma nên mới ngộ ra điều này.
Hiện tại, Vân Mặc Tuyên ôm Bạch Nghiên trong ngực chỉ muốn rời đi, hắn không ham chiến. Tên Tế An đáng chết kia, tình huống của Bạch Nghiên quả nhiên không chỉ nhìn bề ngoài, sắc mặt trắng bệch