Khi Đường Lâm Thâm ra khỏi phòng bệnh, hắn tình cờ gặp y tá trưởng.
Y tá trưởng họ Đồng, tên là Đồng Phàm, lớn hơn Đường Lâm vài tuổi, Đường Lâm Thâm gọi cô bằng xưng hô kính trọng.
"Đồng lão sư."
Đồng Phàm cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bác sĩ nào từ trong phòng bệnh nhân đi ra, gặp phải, nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
"Ô trưởng khoa, khuya...!chào buổi sáng!"
Đường Lâm Thâm cười, nói chào buổi sáng.
Đồng Phàm nhìn về phía sau, thấy cửa phòng bệnh đơn khép hờ, cô đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn trêu chọc một câu: "Trưởng khoa từ đâu tới vậy?"
Đường Lâm Thâm cười nói: "Chỗ bạn tôi."
"Trưởng khoa quan tâm đ ến người bạn này quá nha," Đồng Phàm không trêu chọc nữa, nghiêm túc hỏi: "Tình trạng cậu ấy như thế nào rồi?"
Đường Lâm Thâm nói không sao.
"Tốt rồi," Đồng Phàm hết sức nhiệt tình: "Trưởng khoa, lát nữa anh có tan làm không? Tôi đã hâm nóng hai cái bánh bao trong nồi, anh có đói thì lấy ăn đi."
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, nói: "Sắp tan ca rồi, tôi không về, gần đây tôi ở lại bệnh viện rồi."
Đồng Phàm không kịp phản ứng: "Hả?"
Đường Lâm Thâm vẫn cười, cười rất có thành ý, hắn nói: "Phòng bệnh đơn, giường số 6 đó, tình huống của em ấy tôi vừa mới xem qua, biên bản kiểm tra phòng tôi sẽ tự viết.
Kiểm tra sáng nay thì không cần, vừa mới ngủ, đừng đánh thức em ấy."
Đồng Phàm: "...."
Tôi đâu có được quyết định chuyện kiểm tra mỗi ngày.
"Tôi sẽ nói với chủ nhiệm sau." Khóe môi Đường Lâm Thâm hơi nhếch lên, tiếp tục nói: "Đồng lão sư, mười giờ đúng truyền nước cho em ấy, còn có thuốc, đến một giờ sẽ đưa.
Tình huống của em ấy tương đối đặc biệt, không quen tiếp xúc với người lạ, sau này nếu như tôi không ở đây, nếu em ấy có gì không ổn, cô có thể gọi cho tôi, tôi sẽ qua càng sớm càng tốt.
Đồng lão sư, làm phiền cô rồi."
Hộ lý phòng bệnh đơn vốn không thuộc về Đồng Phàm, là một y tá mới tới, chưa có nhiều kinh nghiệm.
Đường Lâm Thâm nói một câu Đồng lão sư, sau mấy lời khen ngợi, thuận lợi để cho y tá trưởng tiếp nhận.
Nợ đều là ân tình.
Mối quan hệ giữa Đồng Phàm và Đường Lâm Thâm cũng không tệ, cả hai đều có thái độ tốt, dù sao đều là công việc, Đồng Phàm cảm thấy nhiều thêm một người hay ít một người cũng không khác nhau.
"Trưởng khoa Đường, tình huống đặc biệt của cậu ấy là gì?"
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một lát, không lên tiếng.
Đồng Phàm cười lạnh: "Trưởng khoa Đường, anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của bệnh nhân.
Anh nói tình huống của cậu ấy đặc biệt, trong chức trách của mình tôi cũng cần được biết rõ, chăm sóc cũng cần đúng bệnh hốt thuốc, để không gây thêm phiền toái cho anh."
"Tôi không có hiểu lầm, tôi hiểu," Đường Lâm Thâm dừng một chút, vẻ mặt rất thản nhiên, "Em ấy là người mắc chứng tự kỷ.
Không có tình huống đặc biệt gì, chủ yếu là về mặt cảm xúc có thể cần đặc biệt chú ý.
Về phần giao tiếp, có chuyện gì thì cô có thể nói với tôi."
Đồng Phàm bừng tỉnh đại ngộ, "Được, tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn, làm phiền Đồng lão sư rồi," Đường Lâm Thâm bước ra ngoài, lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói: "Đúng rồi, bánh bao trong nồi của cô giữ lại cho tôi với."
"Anh ăn hả?"
Đường Lâm Thâm lắc đầu, nói không, "Chờ em ấy thức thì tôi đút cho em ấy ăn."
Đồng Phàm: "......"
Ủa?
Đường Lâm Thâm giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Tay em ấy không tiện."
Đồng Phàm khóe mắt giật giật, run rẩy mà ha ha cười: "Trưởng khoa, quan hệ hai người thật tốt, bạn tốt!"
"Không phải là bạn bè," Đường Lâm Thâm bình tĩnh nói: "Em ấy là người nhà của tôi."
Đồng Phàm biết đạo lý đối nhân xử thế, không dám chậm trễ.
"Ồ." Đồng Phàm liếc nhìn phòng bệnh, sau đó nhìn Đường Lâm Thâm, giơ tay chỉ về phía đó, ngơ ngác hỏi: "Vậy bây giờ anh đi đâu? Có muốn tôi giúp trông cậu ấy một chút không?"
"Không cần, tôi về văn phòng dọn giường." Đường Lâm Thâm nói: "Sắp tới giờ rồi.
Tôi cũng ngủ một lát, tối hôm qua không ngủ."
Đường Lâm Thâm có một cái giường thép gấp, bốn bộ đầy đủ hết, lúc trực đêm mệt mỏi nằm một lát, rất thoải mái.
Bây giờ nó được trực tiếp đem đến bên giường Lộ Đinh, nói là thuận tiện chăm sóc, cũng có chút ý tứ "gần quan được ban lộc*".
*Gốc là 近水樓台先得月 - "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt": Đài cao gần sông đón trăng sớm.
Ý chỉ ở những người có quyền thế thì sẽ được hưởng nhiều lợi ích.
Nghĩa gần giống "gần quan được ban lộc" hay "làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật".
Lộ Đinh chưa dậy, cậu ngủ rất say, Đường Lâm Thâm cởi áo khoác nằm xuống, hắn đặt báo thức mười giờ, thả lỏng tinh thần, người cũng buồn ngủ, nhìn sườn mặt Lộ Đinh ngủ thiếp đi.
Có thể có những giấc mơ ngọt ngào.
Đường Lâm Thâm ngủ không lâu, hắn có chứng mất ngủ, không uống thuốc ngủ thì sẽ ngủ không an ổn, nhưng uống nhiều uống sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, thỉnh thoảng hắn sẽ uống một ly rượu để có thể ngủ say.
Hiện giờ đang ở bệnh viện, phải khắc chế, Đường Lâm Thâm đang có dự định cai rượu.
Lộ Đinh cũng thức dậy, vết thương do phẫu thuật vẫn còn hơi đau, có thể chịu được, nhưng vết thương ở lưng thì cậu chịu không được, nằm một ngày một đêm, vừa đau vừa tê, cậu không thể cử động, cảm giác khó chịu này không thể giảm bớt được.
Lộ Đinh gọi bác sĩ Đường, tiếng không lớn, chim sẻ ngoài cửa sổ còn hót vui hơn cậu.
Đường Lâm Thâm cố tình làm bộ như không nghe thấy, Lộ Đinh cúi mặt, đáng thương nói: "Bác sĩ Đường."
Đường Lâm Thâm đang rót nước, hắn quay đầu lại, trong tay cầm hai viên thuốc.
"Sao vậy?" Đường Lâm Thâm hỏi.
"Có, có hơi khó chịu."
Đường Lâm Thâm bưng ly nước đi tới, lại hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Lộ Đinh mặt đỏ đến cổ, vừa đỏ vừa nóng, "Mông, mông đau."
Đường Lâm Thâm nghẹn lời, làm sao bây giờ? Phần thắt lưng còn có thể được xoa bóp đúng cách để đẩy các mạch máu và cơ bắp đi, còn mông — không dễ xuống tay đâu.
Lộ Đinh thiếu sức sống, nói chuyện mềm nhũn: "Bác sĩ Đường, khi nào tôi, tôi có thể xuống giường đi dạo?"
"Đinh Đinh, gần đây em sẽ không đi được," Đường Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành cậu, "Đợi thêm ba ngày nữa được không, tôi sẽ tìm một chiếc xe lăn, đưa em ra ngoài hóng gió."
Lộ Đinh chớp mắt: "Đi đâu?"
Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Vườn hoa phía sau khu nội trú."
Lộ Đinh nghiêng đầu, hỏi: "Hậu hoa viên có hoa không?"
"Mùa đông thì không có hoa."
Đường Lâm Thâm không đi làm, hắn thay quần áo của mình, áo len cổ cao màu xám, cài chiếc trâm cài áo bằng hoa khô do Lộ Đinh làm trên áo len.
Lộ Đinh nhìn chằm chằm kim cài áo, ánh mắt có chút mất mát, "Tôi, tôi còn chưa làm cho anh cái thứ hai."
Đường Lâm Thâm ngẩn người, hỏi cái gì?
"Cái đó..." Lộ Đinh giơ tay chỉ, "Trâm cài áo."
"Không sao, chờ khi nào em khoẻ lại sẽ có cơ hội làm."
Lộ Đinh cúi đầu, giọng lại nhỏ, "Tiệm hoa bị xe đụng hỏng rồi."
Đúng rồi, việc sửa chữa và bồi thường của cửa hàng hoa không biết tiến hành thế nào, sau lần đó Lộ Nhã Phân vẫn không liên lạc với hắn.
Vấn đề này đang chờ giải quyết, lại không thể hỏi Lộ Đinh, sợ làm cho Lộ Đinh lo lắng.
Đường Lâm Thâm không định hỏi, Lộ Đinh tự mình nhắc tới, "Mẹ chưa gọi điện thoại cho tôi."
"Chắc là mẹ em bận," Đường Lâm vuốt tóc Lộ Đinh nói: "Không có tin tức gì mới là tin tốt."
Lộ Đinh gật đầu.
Đường Lâm Thâm đặt ly nước xuống, nghiêng đầu nói với Lộ Đinh: "Đinh Đinh, há miệng ra."
Lộ Đinh: "...?"
Đường Lâm Thâm đưa lòng bàn tay qua, nói: "Uống thuốc."
Lộ Đinh rất nghe lời, nói được.
Cậu giơ tay phải ra, thử tự cầm viên thuốc, nhưng động tác này yêu cầu tay phải linh hoạt, cậu cầm không được.
Lộ Đinh nóng nảy, rất uể oải, "Bác sĩ Đường, tôi làm không được."
Trong mắt Đường Lâm