Đường Lâm Thâm thay thuốc đâu vào đấy, tranh thủ lúc vừa rảnh tay hất mặt về phía cái ghế ngay kế bên bàn dụng cụ, "Chị Nhã Phân, chị ngồi vào chỗ đó đi.
Chị đừng đứng nữa, nghỉ ngơi một lát đi, chị cứ đứng như thị sát vậy làm tôi căng thẳng đó."
Vậy mới nói Đường Lâm Thâm rất dễ ở chung, hắn quan tâm đ ến cảm xúc của mọi người, đối xử với từng người sẽ dùng thái độ khác nhau, cho dù hắn có tỏ ra nghiêm túc cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Lộ Nhã Phân đột nhiên thấy nhẹ nhõm, bà gật đầu ngồi xuống, mắt không rời khỏi Lộ Đinh, vì vậy bà nhận ra rằng khí sắc Lộ Đinh đã tốt lên rất nhiều.
Rõ ràng là được chăm sóc rất tốt.
Lộ Nhã Phân có hơi xấu hổ, bà đưa tay chạm vào má Lộ Đinh, mặt mũi hiền lành cười, đây cũng là một cách bà giao tiếp Lộ Đinh.
"Bác sĩ Đường, mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi."
"Không vất vả," Đường Lâm Thâm nói: "Chuyện này nằm trong phạm vi chức trách mà thôi."
Là chuyện, không phải công việc, là tâm tư nhỏ nhen đục nước béo cò của Đường Lâm Thâm, nhưng Lộ Nhã Phân không nghe ra được.
Lộ Đinh kêu một tiếng, đau, cậu nh ỏ giọng hừ hừ, giống như làm nũng.
Đường Lâm Thâm không động tay nữa, hắn để yên một lúc cho Lộ Đinh thích ứng.
Vết thương sau thắt lưng Lộ Đinh vừa đau vừa tê dại, hôm nay tháo băng gạc ra làm cho không khí mát lạnh ùa vào, ngứa ngáy không chịu được.
Lộ Đinh nhịn không được, xoay eo muốn cọ cọ vào đâu đó nhưng cậu cũng không biết phải chạm vào đâu, chỉ có Đường Lâm Thâm phía sau.
Eo Lộ Đinh rất nhỏ, tay Đường Lâm Thâm vừa vặn vòng qua ôm lấy eo cậu, Lúc này cậu đang nhúc nhích qua lại, ánh mắt Đường Lâm Thâm lóe lên, khiến hắn có chút không tập trung được.
"Đinh Đinh, đừng nhúc nhích." Đường Lâm Thâm nói.
Mặt Lộ Đinh trắng trắng hồng hồng, không dám quay đầu lại nhìn Đường Lâm Thâm, ánh mắt nhìn vào cái thùng rác gần chân giường, thẹn thùng mở miệng nói: "Hơi, hơi ngứa..."
"Không được gãi," Đường Lâm Thâm bình tĩnh lại một chút, da thịt và xương cốt dâng lên cảm giác ngứa ngáy nhưng phải cố giữ khuôn mặt không gợn sóng, hỏi: "Nhịn được không?"
Khóe miệng Lộ Đinh mím xuống, dáng vẻ như sắp khóc, nói không nhịn được.
"Vết thương đang lành sẽ lên da non nên ngứa đấy." Đường Lâm Thâm đeo găng tay dùng một lần, hắn cong ngón tay gãi vài lần trên da gần vết thương của Lộ Đinh, rất nhẹ, giống như chơi đùa, cười hỏi: "Bây giờ thì sao, còn ngứa không?"
Lộ Đinh không thể nói rõ là cảm giác gì, quần cậu bị kéo thấp xuống, nửa người trên nghiêng về phía trước, cảnh xuân dưới thắt lưng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Đường Lâm Thâm chợt lóe, không dám nhìn xuống nữa.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Lộ Nhã Phân ngồi bên cạnh Lộ Đinh, nhìn thấy cậu thật sự khó chịu, bà rất không đành lòng.
Nhưng Lộ Nhã Phân không dám quấy rầy Đường Lâm Thâm làm việc, chỉ có thể cố di dời sự chú ý Lộ Đinh.
"Đinh Đinh," Lộ Nhã Phân mở miệng: "Hôm qua bà ngoại làm phẫu thuật."
Lộ Đinh ngẩn ra, trước kia Lộ Nhã Phân không nói với mình những điều này, cho dù là vì lo lắng cho cảm xúc của Lộ Đinh hay là cảm thấy cậu không hiểu những điều này, tóm lại là không bao giờ nhắc tới những chuyện không tốt đẹp.
Bây giờ chính bà chủ động tiến một bước, có thể coi là bước đột phá trong thời kỳ bình cảnh.
Đường Lâm Thâm bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn thấy hai mẹ con đột nhiên mở to mắt nhìn nhau, không gian rơi vào yên lặng.
Lộ Đinh không nói lời nào, không phải bởi vì cậu không phản ứng chậm, mà là do cậu không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lòng dâng lên cảm xúc mà trước giờ cậu chưa từng cảm nhận.
Đường Lâm Thâm chăm chú nhìn vết thương của Lộ Đinh, lại có thể hết sức thuận theo tự nhiên hỏi: "Phẫu thuật thế nào, vẫn thuận lợi chứ?"
"Ừm, thuận lợi." Lộ Nhã Phân lấy hết dũng khí, lại sợ biến khéo thành vụng, bà có hơi lo lắng, nếu Lộ Đinh có cảm thấy căng thẳng thì bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Đường Lâm Thâm đã nhẹ nhàng phá tan bầu không khí âm trầm.
Không ai còn lo lắng nữa.
"Người đứng đầu khoa ngoại thần kinh của bệnh viện số 1 tự mình ra tay, tôi cũng..." Lộ Nhã Phân cảm khái "Tôi cũng đã thụ sủng nhược kinh rồi."
Đường Lâm Thâm cười cười, "Không sao, đúng lúc anh ấy đang rảnh."
Lộ Nhã Phân vẫn còn xấu hổ: "Anh ấy nói với tôi, hai người là bạn.
Cảm ơn bác sĩ Đường, tôi không biết nên nói gì, nên làm gì để báo ân này, chỉ có thể cảm ơn cậu, tôi......"
Đường Lâm Thâm nói không cần.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Nhận phần ân tình này quá lớn, trong lòng Lộ Nhã Phân càng băn khoăn.
Đường Lâm Thâm băng bó vết thương của Lộ Đinh, khẽ thở dài, hắn có thể đoán được suy nghĩ của Lộ Nhã Phân, cũng không làm khó bà.
Đường Lâm Thâm tháo găng tay ra, nhướng mày, nhưng hắn bất lực, "Chị Nhã Phân, nếu chị cảm thấy chị nợ tôi một ân tình, thì tôi sẽ nhớ kỹ trước, còn trả ơn thì....!nếu không đợi Đinh Đinh xuất viện, hai người mời tôi ăn bữa cơm là được."
Lộ Đinh đại khái có thể nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng chỉ hiểu loáng thoáng, cậu nhìn qua nhìn lại Đường Lâm Thâm và Lộ Nhã Phân, cụp mắt nói: "Bác sĩ Đường, tôi, tôi có thể mời anh ăn cơm không?"
Đường Lâm Thâm không nói gì.
Lộ Đinh có chút sốt ruột, "Tôi, tôi có tiền!"
Đây không phải là thiếu một bữa cơm, mà là có thêm một cuộc hẹn hò.
Đường Lâm Thâm trong lòng mừng rỡ, nói được, lại hỏi: "Ăn cái gì?
Lộ Đinh nháy mắt mấy cái, "Anh thích ăn gì?"
"Sao cũng được, tùy em."
Lộ Đinh vỗ tay, rất vui vẻ: "Được!"
Nhưng Lộ Nhã Phân sững sờ trong giây lát—ai đang mời ai ăn cơm vậy?
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Tình trạng của Lộ Đinh bây giờ rất