Để làm dịu cảm xúc của mình một chút, Đường Lâm Thâm tìm đến một trò tiêu khiển - uống rượu.
Trương Ánh Thuỷ hẹn Đường Lâm Thâm, sau khi nốc hai ba ly rượu mạnh vào bụng.
Trương Ánh Thuỷ như mắc nợ hắn, y muốn giới thiệu đối tượng cho Đường Lâm Thâm nhưng hắn trực tiếp bảo y cút đi.
Điều hay ý đẹp không thấy nói, toàn thấy thả rắm.
Tửu lượng của Trương Ánh Thuỷ không tốt bằng Đường Lâm Thâm, vì vậy y uống đến đầu choáng váng, ngã trái ngã phải về phía Đường Lâm Thâm, thấy bó hoa khô cài trên ngực hắn, đưa tay muốn túm lấy nhưng bị Đường Lâm Thâm hất tay ra.
"Đừng có động chạm lung tung."
Đầu Trương Ánh Thuỷ bị đập thành bột nhão đột nhiên loé lên, sau đó lại nhìn thấy biểu cảm nâng niu vật nọ của Đường Lâm Thâm, buột miệng nói: "Này lão Đường, mày có chuyện gì giấu tao đúng không!"
Đường Lâm Thâm nói không có.
Trương Ánh Thuỷ không tin: "Mày đã có đối tượng rồi đúng không? Thích ai?"
Đường Lâm Thâm: "...."
Thích ai?
Đường Lâm Thâm ngậm miệng, đánh chết cũng không nói.
Trương Ánh Thuỷ càng sốt sắng: "Là ai? Nam hay nữ? A! Là nam! Người đó bao nhiêu tuổi? Làm sao mày quen biết được? Dẫn người ta cho tao gặp ngay!"
Đường Lâm Thâm phiền muốn chết, rượu cũng không uống được, "Mày còn thiếu điều xem bát tự của tụi tao nữa thôi."
"Mày có thì tao xem cho!" Trương Ánh Thuỷ không hề có chừng mực, dùng hết sức cọ lên người Đường Lâm Thâm, "Biển khổ vô biên, quay đầu lại là cảnh xuân vô hạn."
(*Đời nhiều điều đau khổ, nhưng vừa nhìn lại phía sau thì lại thấy hạnh phúc)
Bọn họ đang ở trong một quán rượu vắng vẻ, chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, Đường Lâm Thâm nghe thấy tiếng mở cửa, hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Từ Tiếu Tiếu, cũng đáng đời Trương Ánh Thuỷ không lấy được vợ.
"Mày còn nhìn giống gay hơn cả tao."
Trương Ánh Thủy say đến ngây người, không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Từ Tiếu Tiếu một lời khó nói hết nhìn hai người bọn họ, chế nhạo nói: "Tôi không quấy rầy hai người chứ?"
Đường Lâm Thâm đẩy Trương Ánh Thủy cho Từ Tiếu Tiếu, "Không có."
Trương Ánh Thủy sợ tới mức tỉnh rượu hơn phân nửa, miệng nói: "Tiếu Tiếu, em nghe anh giải thích!"
Từ Tiếu Tiếu chăm chú lắng nghe, "Giải thích đi, tôi nghe."
"Lão Đường có người mình thích rồi! "Trương Ánh Thủy hưng phấn," Không phải anh!"
Từ Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm, có vẻ còn hứng thú hơn cả Trương Ánh Thủy, "Thật sao?"
Hai người này rõ ràng là cá mè một lứa.
Đường Lâm Thâm uống xong ngụm rượu cuối cùng, mặt không chút thay đổi đứng dậy, "Hai người chơi đi, tôi đi trước."
Đường Lâm Thâm không thể đặt tâm tư qua một bên, ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn, dưới tác dụng của cồn, bị quấy đến sống động.
Hắn ở trong trạng thái mơ màng cả đêm, trong đầu cứ lặp lại mấy lời Trương Ánh Thuỷ nói với hắn.
Biển khổ vô biên, quay đầu lại là cảnh xuân vô hạn.
Nhưng chỉ thêm vào cuộc sống một chút tình cảm an ủi mà gọi là cảnh xuân thì không đúng lắm, nghe như trò trẻ con, không phải phong cách trước giờ của Đường Lâm Thâm.
Mặc dù Lộ Đinh thuộc nhóm người đặc biệt, nhưng Đường Lâm Thâm tiếp xúc không mang theo bất kỳ sự thương hại nào, hai người họ nói chuyện thẳng thắn, đó là sự công bằng lớn nhất đối với Lộ Đinh.
Nhưng thang điểm công bằng thỉnh thoảng sẽ nghiêng, Lộ Đinh không hiểu gì cả, Đường Lâm Thâm tự mình mở đầu trước, cậu không đối tốt với bất kỳ ai, tùy tiện đối xử mà lại không biết nặng nhẹ.
Huống chi đoạn tình cảm không giải thích được này, không có dấu hiệu, cũng không có quá trình tiến triển, giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại không để lại dấu vết gì.
Vì thế ngay cả Đường Lâm Thâm cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Tránh một chút đi.
Cảnh xuân mới lộ ra một góc, sắc trời cũng chưa rõ ràng, vừa không thể đơn phương dẫn dắt, cũng chỉ có thể âm thầm qua đi.
Trạng thái kiềm chế cao nhất chính là yêu nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ xã giao.
Đường Lâm Thâm cảm thấy Trương Ánh Thủy nói không sai, hắn thực sự có thể xuất gia.
Suy tư cả đêm, vừa lúc đến giờ đi làm, Đường Lâm Thâm rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo hơn không ít.
Hắn ăn mặc đàng hoàng, nhìn thoáng qua cách bố trí trong nhà, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Đường Lâm Thâm đi làm bằng tàu điện ngầm như cũ, từ cổng phía đông đi ra, một lúc nữa mới đến giờ làm, hắn tạm kiềm chế bản thân không đi ra cổng phía nam.
Đi tới chỗ gác cổng, bảo vệ nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi sáng bác sĩ Đường, anh ăn sáng chưa?"
"Tôi chưa ăn."
"Ở cửa phía nam mới mở một cửa hàng ăn sáng, ở đó có món bánh bao nhân đậu rất ngon!" Bảo vệ lấy từ trong túi ra một túi nilon, "Trùng hợp là tôi còn đúng hai cái.
Bác sĩ Đường ăn một chút đi!"
Đường Lâm Thâm cười nhẹ "Không cần đâu, anh cứ ăn đi, để tôi tự đi mua."
"Phải xếp hàng đó, nóng quá trời!"
Đường Lâm Thâm siết chặt khẩu trang trên mặt, "Vẫn còn thời gian, tôi mua thêm cho các đồng nghiệp trong khoa, anh cứ bận rộn tiếp đi."
"Vậy, tạm biệt bác sĩ Đường!"
Não của Đường Lâm Thâm không thể khống chế được đôi chân của hắn, vì vậy hắn rẽ sang hướng khác, đi đến ngã tư chờ đèn đỏ, lúc này hắn mới giật mình nhận ra cái gọi là lảng tránh của mình không thể khống chế được hiện thực.
Quán ăn sáng ở ngay phía trước, Đường Lâm Thâm đ ến xếp hàng, ánh mắt theo bản năng mà nhìn nghiêng qua, Hoa Triều đã mở cửa rồi.
Lộ Đinh ra vô hai lần, trên tay cầm đóa hoa màu vàng nhạt.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua quán ăn sáng, chớp mắt nuốt nước bọt mấy cái, hình như cậu muốn ăn bên đó, nhưng sắp bận làm việc nên cúi gằm mặt, vội vàng rời đi.
Cậu không nhìn thấy Đường Lâm Thâm, nhưng Đường Lâm Thâm lại nhớ rõ dáng vẻ vừa nãy của cậu, rất đáng yêu.
Khi Đường Lâm Thâm xếp hàng, hắn thuận tay mua thêm hai cái và một cốc sữa đậu nành còn nóng, tất cả đều chuẩn bị cho Lộ Đinh.
Vì vậy, sự tự giác ngộ của Đường Lâm Thâm trong nháy mắt bị ném ra sau đầu cho chó ăn.
Trước cửa tiệm Hoa Triều có một tấm kính rất lớn, Lộ Nhã Phân đang ngồi xổm lau kính, lau sạch đến mức có thể dùng nó làm gương soi.
Đường Lâm Thâm cầm túi bánh đậu đỏ đi tới, nhìn tấm kính vuốt nếp gấp cổ áo sơ mi thẳng lại, trên áo có cài một chiếc trâm hoa khô, cho dù có thay quần áo, hắn cũng không nỡ tháo nó xuống.
Lộ Nhã Phân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Lâm Thâm, "Ồ, Đường Lâm Thâm!"
"Chị Nhã Phân, chào buổi sáng."
"Aiya!" Lộ Nhã Phân ngồi xổm hơi lâu, chân hơi mỏi, chậm rãi đứng dậy: "Hôm nay sao đến sớm vậy?"
"Ừm." Đường Lâm Thâm cười, nói: "Hôm nay tôi đi làm sớm."
Lộ Nhã Phân lại hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa." Đường Lâm Thâm lắc lắc túi bánh bao trong tay, "Tôi mang một ít cho Lộ Đinh."
Lộ Nhã Phân nhìn kỹ, nở nụ cười, "Là bánh bao đậu đỏ của quán mới mở đúng không! Đinh Đinh thèm nãy giờ rồi, nhưng nó không dám lại đó, cứ quấn lấy tôi kêu tôi xếp hàng mà tôi thì làm gì rảnh rỗi cơ chứ!"
Đường Lâm Thâm giả làm sói đuôi to*: "Vậy sao, vậy thì quá trùng hợp rồi."
*sói đuôi to: trích trong câu chuyện ngụ ngôn "con cóc gắn lông chổi vào mông giả làm sói đuôi to" của Trung, thường để mỉa mai những người giả vờ ngay thẳng đứng đắn.
Cũng gần gần nghĩa với câu "thùng rỗng kêu to" á.
Ở đây thì ý tác giả là anh Đường biết Lộ Đinh muốn ăn bánh bao rồi nhưng mà lại tỏ ra trùng hợp mua đúng ý thôi, chứ anh biết gì đâu.
=)))
Lộ Nhã Phân có lẽ không nhìn ra con sói đuôi to này, bà giờ tay chỉ vào trong cửa hàng hoa, "Đinh Đinh ở bên trong đó, cậu vào đi."
Đường Lâm Thâm hơi xấu hổ vì mục đích hơi khoa trương và lộ quá rõ, vì vậy hắn quanh co lòng vòng mở đường cho mình, hỏi: "Chị Nhã Phân, chị ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi!"
"Ồ." Đường Lâm Thâm đi vào mấy bước, phát hiện cửa của tiệm hoa đã không thấy đâu, quay đầu lại, "Chị Nhã Phân, chị đang làm gì vậy?"
"Chút nữa phải đổi cửa, nên tôi rửa cửa kính lại," Lộ Nhã Phân nói: "Tôi nhịn cánh cửa này lâu lắm rồi, cuối cùng gỡ nó xuống được rồi!"
Đường Lâm Thâm dừng lại hàn huyên với Lộ Nhã Phân một hai câu: "Cửa kính rất dễ hư hỏng, giá cả cũng không quá đắt, có thể đổi loại khác."
Lộ Nhã Phân đau khổ nói: "Ban đầu tôi định trang trí theo phong cách tươi mát, nhưng sau khi đổi cửa thì nhìn không đẹp, tôi cũng bực mình! Nên dứt khoát lắp cửa cuốn kéo xuống luôn!"
Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười nói: "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, cậu còn bận rộn hơn cả tôi," Lộ Nhã Phân rất khách khí với Đường Lâm Thâm, "Lát nữa thợ lắp đặt sẽ tới, không sao đâu."
"Được." Đường Lâm cũng rất khách khí, khách khí xong rồi thì nhớ tới bánh bao và sữa đậu nành trong tay nguội sẽ mất ngon, "Vậy tôi vào trước đây."
"Ầy, đi đi!"
Lộ Nhã Phân cho Lộ Đinh và Đường Lâm Thâm có không gian trò chuyện, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới, bà cũng không tò mò xem hai người bọn họ trò chuyện với nhau như thế nào, để họ tự do nói chuyện.
Lộ Đinh cũng ngồi xổm, ngay trước cửa phòng nhỏ, chưa vào phòng.
Hai mẹ con tâm linh tương thông, tư thế cũng giống nhau như đúc.
"Đinh Đinh." Đường Lâm Thâm nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.
Lộ Đinh đang hái hoa, cậu nhặt những bông hoa xấu bỏ chúng qua một bên, rất chuyên tâm.
Khi nghe thấy giọng Đường Lâm Thâm, cậu ngẩng đầu lên, ánh mặt chạm nhau, mỉm cười rồi lại tránh đi.
Lộ Đinh đang vắt óc suy nghĩ xem nên xưng hô với Đường Lâm Thâm như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói Đường tiên sinh.
Đường Lâm Thâm nói ừ, cũng ngồi xổm