Thẩm Thố không trả lời câu hỏi của Đàm Soái, hắn đi tới trước cửa không thèm quay đầu lại, nhưng khi mở cửa ra thì một bóng người ngồi dựa vào tường dưới sàn đập vào mắt.
Vì sự ăn ý như có thần giao cách cảm, người đàn ông đứng lặng hồi lâu bên cửa khẽ nở nụ cười.
Lâm Bắc Thanh nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.
Y đạp cửa thoát khỏi tiếng gào thét giận dữ của Mạnh Y Phóng, chạy thục mạng tới nơi này như đang lao đến một tiệc rượu long trọng, nhưng rồi tới cửa lại chần chừ lưỡng lự.
Tất thảy lo lắng đã bay biến hết tự bao giờ.
Giống như một dòng sông băng bị đập nứt toác ra, gương mặt xinh đẹp tái nhợt dần phục hồi lại từ trong thất thần mờ mịt: “Em biết hôm nay anh ra viện, em…”
Ánh mắt nhìn xuống dịu dàng mà bao dung, người đàn ông mỉm cười vươn tay về phía y.
Lâm Bắc Thanh còn chưa đứng hẳn lên thì đã vươn hai tay ôm lấy hai má Thẩm Thố và hôn lên môi hắn.
Bốn cánh môi chạm nhau thì lập tức không thể quay đầu.
Khi hai người ôm hôn nhau vào phòng thì mới nhận ra còn có sự tồn tại của một người nữa.
“À…” Thẩm Thố hắng giọng rồi quay sang cười với Lâm Bắc Thanh mặt đã đanh lại lạnh lùng, “Tôi làm tí khởi động để chào mừng em tới đấy.” Hắn ném chiếc sơ mi sạch cho Đàm Soái vẫn đang nằm trên giường với thân trên để trần, “Mặc vào đi còn gì nữa.”
Gã trai đẹp với vóc dáng không một khuyết điểm cầm áo lên vắt qua vai, gã cười một cách khó hiểu rồi đi về phía Lâm Bắc Thanh.
Gã cúi đầu ghé lại gần tai y, nói với y bằng giọng điệu khiêu khích lại mờ ám: “Tôi hiểu rõ làm sao để lấy lòng một người đàn ông xinh đẹp hơn Thẩm Thố nhiều lắm đấy, có muốn thử chút không?”
“Nếu đối tượng là anh thì tôi muốn ở trên.” Y hơi nâng cằm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt không hề khách sáo mà giọng nói lại mỉa mai châm biếm, “Tôi không thể chấp nhận việc bị một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển đè ở dưới được.”
Gã trợn trắng mắt, quay phắt sang anh em của mình rồi khạc ra một câu hung dữ: “Thẩm Thố, tôi đánh nó đấy!”
Thẩm Thố cười đầy hào sảng, hắn giơ tay ra hiệu “Xin mời” rồi lại nói: “Nhớ lại màn thể hiện của cậu ở câu lạc bộ bơi lần trước thì chưa biết ai đánh ai đâu.”
Đàm Soái quay đầu đi thẳng ra cửa, miệng vẫn còn làu bàu: “Mặc kệ mấy người, đồ gian phu dâm phụ!”
***
Bắc Kinh giữa hè như một cái lò lửa khổng lồ.
Triệu Bân ngụp lặn ở Bắc Kinh gần một tháng với lý do đi “nghỉ mát”.
“Thị Giác” tổ chức một bữa tiệc tối để cảm ơn nhân kỷ niệm mười hai năm thành lập, các phương tiện truyền thông, chính trị cũng như khách khứa tới rất đông.
Thẩm Thố giới thiệu Lâm Bắc Thanh với Triệu Bân: “Đây là bí thư Lâm, không chỉ tuổi trẻ tài cao mà còn từng đi du học với công tử nhà thị trưởng mạnh, mối quan hệ không phải dạng vừa đâu…” Hắn nở nụ cười, “Nếu cậu đã định dời sang phát triển ở Bắc Kinh thì chỉ e về sau lĩnh vực nào cũng sẽ không thể thiếu được những lời khuyên và sự quan tâm của bí thư Lâm đâu.”
“Thất lễ rồi, thất lễ rồi!” Triệu Bân giơ tay ra với người đàn ông xinh đẹp trước mắt, hai người bắt tay nhau theo phép lịch sự, sau đó gã lại nói tiếp, “Hôm đó tôi bảo lão Trương đưa anh tới sân bay, sau khi quay về ông ấy báo với tôi anh bị một người đàn ông bắt cóc, còn không lên máy bay luôn! Lão Trương là người thành thật, ấp a ấp úng nói loạn hết cả lên, ông ấy nói người đàn ông kia đẹp khác hẳn người thường! Thứ cho tôi vô lễ hỏi một câu, có đẹp bằng bí thư Lâm đây không?”
Thẩm Thố liếc qua nhìn Lâm Bắc Thanh rồi lại quay về cười nhạt với Triệu Bân: “Tám lạng nửa cân đấy.”
Triệu Bân tấm tắc: “Anh Thẩm có phúc quá.”
Triệu Bân ngồi chung bàn với hai người Thẩm và Lâm, gã và Thẩm Thố không nhỏ giọng nói chuyện thì cũng lớn tiếng bật cười, trông có vẻ cực kỳ thân mật.
Trong khi đó Lâm Bắc Thanh thì luôn cố gắng giấu đi cảm giác khó chịu bằng nụ cười ấm áp dịu dàng.
“Chưa một tên đàn ông nào thấy tôi khỏa thân từ hồi tốt nghiệp tới giờ.” Triệu Bân nhíu mày rồi lại tươi cười nói, “Anh là ngoại lệ duy nhất đấy.”
“Dáng người đẹp như thế hẳn là phải làm người mẫu cho Vigorous, đàn bà khắp thế giới đều sẽ mê như điếu đổ.”
Người Giang Tô hào sảng lại bắt đầu rót cho gã đàn ông chỉ cần uống rượu là rất dễ đau dạ dày này.
Gã đặt ly thủy tinh rượu trắng đã được rót hơn nửa trước mặt Thẩm Thố rồi lại định nâng bình lên rót tiếp.
Lâm Bắc Thanh chợt đưa tay ra che miệng ly: “Anh ấy không uống nữa.”
“Bí thư Lâm à, phép vua còn thua lệ làng.
Trong văn hóa uống rượu của người Giang Tô chúng tôi thì rượu mời không uống thì phải uống rượu phạt.” Dứt lời, gã lập tức sai nhân viên phục vụ bày một hàng ly rồi rót đầy toàn bộ.
Đôi mắt trong veo hơi nheo lại, ánh mắt thu hết tình cảm chỉ để lộ ra sự uy hiếp lạnh thấu xương: “Nếu anh Triệu muốn mở rộng sự nghiệp tới Bắc Kinh thì sao không nghiên cứu bàn bạc với tôi, thế nào mới được coi là ‘đưa ra lời khuyên’ và ‘quan tâm’ đây?”
Quay sang nhìn Triệu Bân mặt mày méo mó không nhịn được cười, Thẩm Thố nhếch môi lên và nói: “Tôi đã bảo là cậu ấy nhỏ nhen lắm mà.”
Triệu Bân nhịn nãy giờ cuối cùng cũng thoải mái cười lớn: “Nhưng ngoại hình này rõ ràng không hề ‘thường thôi’ nha.”
“Thú vị lắm à?” Nhận ra mình bị chơi một vố, người đàn ông xinh đẹp nghiêng đầu lạnh lùng nhìn người kia.
Hắn chỉ mỉm cười.
Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh.
Khi Lâm Bắc Thanh bắt đầu khó chịu vì nụ cười thoáng qua này, y cúi người định đứng dậy muốn phất tay áo rời đi thì Thẩm Thố bỗng nâng tay mạnh mẽ kéo y quay về chỗ ngồi.
Hắn đứng dậy, một bàn tay đè chặt bả vai người đàn ông bên cạnh, tay kia thì giơ cao ly rượu và nói với mọi người có mặt tại đây: “Tôi có một chuyện muốn tuyên bố.” Đợi ánh mắt của khách khứa đồng loạt hướng hết về mình, người đàn ông anh tuấn mỉm cười, “Buổi tiệc tối hôm nay là để cảm ơn những nhà lãnh đạo, bạn bè truyền thông và các đồng nghiệp kinh doanh đã hỗ trợ và giúp đỡ không ngừng trong mười năm qua kể từ khi Thị Giác thành lập.” Hắn ngắt nghỉ một nhịp rồi lại rành mạch nói tiếp, “Sáng nay tôi đã ký kết hợp đồng chuyển nhượng công ty với ngài Triệu Bân của Khu công nghiệp ven biển Liên Vân Cảng, sau khi hoàn thành tất cả thủ tục, tôi sẽ rút về nghỉ hưu, ngài Triệu Bân sẽ dẫn dắt Thị Giác và cả khu công viên nghệ thuật bước vào một giai đoạn phát triển hoàn toàn mới.”
Những người có mặt đồng loạt ồ lên.
***
Biết tin ông chủ đã bán công ty và toàn bộ bất động sản, Harry sắp chuyển tới Monaco tiêu tiền suốt phần đời còn lại đã được tất cả trai xinh gái đẹp trong công ty tin tưởng giao cho một hộp quà thật lớn để gửi cho Thẩm Thố như một món quà chia tay.
Bên trên có một tấm thiệp nhỏ, dòng chữ được viết bằng nét bút phóng khoáng: Gửi người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.
Đây là chữ của Vanessa.
Thẩm Thố nhận hộp quà, thứ này nặng đến độ làm người ta giật mình, khi mở ra thấy thứ ở bên trong thì hắn bật cười “wow” một tiếng.
Tựa như bánh gừng và sô-cô-la được đóng gói xinh đẹp đầy màu sắc, trong chiếc hộp giấy lớn là đủ các loại gel bôi trơn muôn hình muôn vẻ, phải lên tới tận trăm lọ khác nhau.
Mỗi lọ đều được dán băng dính họa tiết cầu kỳ, kèm theo một câu giống nhau được viết bằng những nét chữ khác biệt: Have a good night with Lin.
Đây là kiệt tác của toàn bộ nhân viên.
Harry nháy mắt với hắn: “Bọn em nghĩ nát óc đấy, càng nghĩ càng thấy ông chủ đã có tất cả những gì mình cần rồi, chỉ riêng cái này thì hẳn là lúc nào cũng thiếu.”
Hắn cười để lộ hàm răng trắng: “Tôi xin được gửi lời ‘cảm ơn’ tới mọi người thay em ấy.” Hắn đóng nắp hộp rồi đặt quà vào ghế phó lái.
Người đàn ông nheo mắt nhìn chàng trai mặt tròn nho nhã, nói với cậu bằng chất giọng vừa nghiêm túc vừa tôn trọng, “Về chuyện kia, tôi cho phép.”
“Dạ?”
Đôi mắt của người đàn ông anh tuấn bỗng trở nên ngả ngớn, hắn vén môi cười: “Julia? Roberts.”
Đến khi Harry nhớ ra, còn chưa kịp mặt đỏ tai hồng ấp úng lắp bắp thì Thẩm Thố đã đi rồi.
Hạ màn hoàn hảo khi kéo rèm mở màn, đây thật sự là một người đàn ông khó lường làm người ta không thể nắm bắt! Như được phác họa từ cả lý trí và đam mê, vừa bình tĩnh không gợn sóng lại vừa là trung tâm của vòng xoáy, vậy mà hắn lại có thể từ bỏ giang sơn vì người đẹp giống như Edward VIII*.
*Edward VIII là Quốc vương Vương quốc Anh và các quốc gia tự trị của Anh, và Hoàng đế Ấn Độ, từ ngày 20 tháng 1 năm 1936 cho đến khi ông thoái vị vào ngày 11 tháng 12 cùng năm.
Edward thoái vị do Thủ tướng Anh và các thuộc địa phản đối hôn sự của ông với một phụ nữ Hoa Kỳ đã từng ly dị một đời chồng và đang sống ly thân với người chồng thứ hai.
Harry quyết định rồi, dù thế nào đi nữa thì người đàn ông này sẽ mãi mãi là thần tượng của cậu.
Chưa kể cậu còn muốn học theo thần tượng của mình, thổ lộ sự ái mộ chôn giấu nhiều năm với cậu cảnh sát thẳng tưng thể lực dồi dào người toàn cơ bắp kia, dù kết cục có là tan rã mỗi người một phương cũng sẽ không hối tiếc.
Tạm biệt Harry, Thẩm Thố đứng một mình trên nóc tòa nhà chính của công viên nghệ thuật, hắn nheo mắt chậm rãi quan sát một vòng quanh công viên nghệ thuật sừng sững ở trung tâm thành phố Bắc Kinh.
Nơi đây được dây leo và hoa phủ kín vào mùa hạ làm khu công viên sắp cải tạo xong rực rỡ hẳn lên, kết hợp cùng với khu công nghiệp công nghệ cao ở Liên Vân Cảng tạo thành hai điểm sáng cùng tôn nhau lên.
Dường như không muốn quấy rầy người đàn ông này gửi lời chào từ biệt với tâm huyết suốt hơn mười năm của mình, Lâm Bắc Thanh bước chân thật nhẹ nhàng tới bên cạnh hắn.
“Đàn ông ấy mà, cầm lên được thì buông xuống được.” Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt tái nhợt vì sợ độ cao của người kia, dường như liếc mắt thôi là nhận ra lo lắng và nỗi sợ hãi của y, hắn cười cười rồi nói tiếp, “Nhưng phạm trù ‘buông bỏ’ này không bao gồm em.”
Y mở to đôi mắt không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn thẳng vào hắn.
“Kỳ hạn cuối cùng để em giải quyết vấn đề của mình.
Tối nay tôi sẽ chờ em ở quán bar của Đàm Soái.”
Người kia vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Hắn cười nói: “Ngại quá, giọng điệu của tôi hơi có vấn đề.
Phiền bí thư Lâm xử lý thỏa đáng chuyện riêng của mình nhé.”
Lâm Bắc Thanh nãy giờ cắn răng không nói vươn tay ôm chặt lấy Thẩm Thố từ đằng sau, bàn tay y phủ lên trái tim hắn: “Không buông được, đúng không?”
“Làm tôi nhớ tới ngày Nhĩ Phi sinh ra.” Thẩm Thố im lặng thật lâu rồi nói tiếp, “Tôi bế con bé trong tay, tưởng tượng một ngày nào đó con bé sẽ mặc áo cưới rời khỏi tôi, tâm trạng bây giờ chắc cũng là như thế.”
Gió từ những tòa cao ốc quấn lấy hắn, thiên đường nằm ngay trong tầm tay, ngã xuống thì xương cũng chẳng còn.
Cho tới trước giờ phút này y vẫn còn đang do dự, giống như một con bạc