*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vốn là mang bán cho người ta. Ngô Hạo xét cái đức tính này của em gái, đã bỏ luôn ý định xách nó đi phẫu thuật thẩm mĩ: "Đúng, con bé có tiền, còn có nhiều cơ." Nói đùa: "Mẹ em sợ con bé không gả đi được, chuẩn bị cho nó kha khá của hồi môn. Kết quả bị lời ngon tiếng ngọt của con bé lừa gạt hết."
"Nói nhăng gì đấy?" Ngô Thanh lui về phía sau một bước, giẫm lên chân anh trai, ngửa mặt nói: "Anh mua nhiều máy ảnh như thế, nộp bài thi không dùng đến tiền? Cha mẹ cho em tiền chỉ là vì công bằng cho 2 đứa, miễn cho ngày sau anh em lại lục đục." Đương nhiên cô còn có quỹ ngầm ở chỗ cha.
"Đúng đúng đúng, em nói đều đúng." Ngô Hạo đẩy em gái ra, chào hỏi Giang Họa cùng Mẫu Đan: "Thời gian cũng không sớm, chút nữa người phía Lạc Lai sẽ đến, chúng ta đi lên chờ trước."
Giang Họa cũng có ý này: "Ok." Vừa định nói gì đó, liền thấy nha đầu Ngô Thanh cực kì lanh lẹ chạy đến bên Mẫu Đan, cầm lấy túi xách trong tay cô. Giang Họa cười tán dương: "Còn rất hiểu chuyện."
"Cũng chỉ được mỗi thế." Ngô Hạo nghiêng người nhường đường: "Đi thôi."
Mẫu Đan nhìn hai tay trống trơn, không khỏi cười khẽ một tiếng, đưa tay phải về phía Ngô Thanh: "Xin chào, chị là Mẫu Đan, về sau xin chiếu cố." Ngô Thanh đơ người một chút, liền lập tức nắm chặt tay Mẫu Đan: "Chào chủ tử, em là Ngô Thanh, về sau chị có chuyện gì phân phó kêu em là được, đánh nhau, làm cơm, đến mua "mì sợi"*, em nhất định làm tốt." Con mẹ nó ai bảo mỹ nhân chỉ có thể nhìn từ xa thôi đâu.
"Cám ơn." Mẫu Đan trở tay kéo Ngô Thanh đi theo Giang Họa cùng Ngô Hạo: "Chị hiện tại còn không tính vào giới, trước kia cũng không quá quan tâm giới này, sau này còn cần em nhắc nhở nhiều." Họa Họa không có khả năng một mực đi theo cô.
"A?" Ngô Thanh nhìn chằm chằm tay Mẫu Đan còn đang nắm lấy tay mình, so sánh một chút, thế nào lại cảm giác người ta ăn cơm là nuôi người, cô ăn cơm lại là chăn heo, hoàn hồn lập tức đáp: "Yên tâm yên tâm, bởi vì anh trai em, em tiếp xúc với ngành giải trí từ rất sớm, luật của nghề này em đều hiểu." Cô muốn trở thành người quản lý nghệ sĩ hàng đầu cả nước cơ mà.
Đến cửa thang máy, Mẫu Đan vươn tay bá vai cô nàng: "Sau này chỉ bảo nhiều hơn nha."
"Được nha." Ngô Thanh liên tục gật đầu, đỏ bừng cả mặt, nhìn qua Mẫu Đan. Xem ra cô không cần hoài nghi chuyện cô có anh trai ruột hay không, nhìn anh ấy tìm chủ tử cho cô, người đẹp lại tốt tính, nghe nói còn là thạc sĩ đại học danh giá.
Cô đẩy đẩy gọng kính: "Đan Đan tỷ, mai sau chị có đầu tư cái gì nhớ gọi em." Tương lai mở studio, cái gì cũng cần đến tiền, cô phải chuẩn bị trước mới an tâm.
"Emmm..." Mẫu Đan có chút xấu hổ: "Không dối em, chị vừa phá sản." Nếu có thể dựa vào đầu tư đông sơn tái khởi, cô cần gì phải bỏ tiền mua tài sản thực thể?
Ngô Thanh nuốt nước miếng một cái: "Vậy em lại suy nghĩ một chút."
Giang Họa vui vẻ, nha đầu này còn rất thú vị.
Vào thang máy, Ngô Hạo dựa vào tường, nhìn Mẫu Đan đang đứng cùng em gái, chỉ thấy đau mắt: "Em hôm nay xem như hiểu rõ vì sao một số thương gia tình nguyện bỏ tiền xin khách hàng xóa hình ảnh feedback rồi. Đôi khi, người với người khác biệt thật quá lớn."
Cùng một chiếc túi xách, Mẫu Đan cầm, giá trị hình tượng cũng tăng lên, cảnh đẹp ý vui; Ngô Thanh từ đâu nhảy vào, cậu chỉ muốn nhắm mắt lại, để con bé đưa lại túi cho Mẫu Đan.
Ngô Thanh làm như không nghe thấy, dù sao cô coi như đã có công việc, sông này đã qua, cây cầu của anh trai cô cũng không cần thiết nữa.
Đến tầng 12, Mẫu Đan đi theo Giang Họa đi sau lưng Ngô Hạo, vào phòng chụp ảnh số 01. Trong phòng đã có hai vị người mẫu ăn mặc thời thượng, trang điểm nổi bật đang ngồi chờ. Ánh mắt của 2 người vút qua Giang Họa, định tại trên người Mẫu Đan, không chút kiêng kỵ dò xét.
Mẫu Đan ngẩng đầu nhìn lại, cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, xem như ân cần lễ phép chàp hỏi. Hai vị kia thấy vậy cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm, chỉ là ngoài mặt cũng chẳng mấy thân thiện.
"Hạo ca, tìm hàng từ đâu vậy nha?" Một vị trong đó phấn mắt màu khói, khoanh tay đến gần Ngô Hạo, vểnh miệng nhỏ đỏ chót, ỏn à ỏn ẻn làm nũng nói: "Người ta đã nói với anh rồi, chị em tốt của người ta gần đây rất rảnh."
"Chị em tốt của cô?" Ngô Hạo nghênh cằm hướng phía Mẫu Đan: "Kia còn là em gái ruột của tôi." Con mẹ nó cậu cũng không ngốc. Có thể lộ mặt trên tạp chí của hãng xa xỉ phẩm như Lạc Lai, đối với những người mẫu nhỏ như bọn họ là cơ hội hiếm có, lần này nếu không phải Giang Họa, cậu cũng sẽ không nhúng tay vào việc này.
Ngô Thanh liếc qua nữ nhân không cần liêm sỉ kia, quay đầu hỏi Mẫu Đan: "Đan Đan tỷ, chị uống trà không? Trong túi của em còn có cốc mới, chưa dùng qua, em đi rót cho chị ly nước sôi để nguội."
Mẫu Đan gật đầu: "Cám ơn." Đưa tay muốn cầm túi xách. Ngô Thanh lập tức né tránh, khoát tay: "Không cần không cần, em cầm là được."
Nước sôi còn chưa kịp nguội, người bên Lạc Lai liền đến. Một người phụ nữ mặc bộ OL màu xám bạc, dẫn theo hai nam một nữ vào phòng chụp ảnh. Ngô Hạo kéo theo Giang Họa cùng Mẫu Đan nghênh đón, cười chào hỏi: "Hồng tỷ, mấy ngày không gặp hình như lại gầy một chút."
"Cuối năm, các loại tuyên truyền, quảng cáo đều phải làm gấp, rất bận rộn, không gầy cũng khó." Người phụ nữ gọi Hồng tỷ nói xong liền chuyển ánh mắt đến trên người Mẫu Đan, cô vừa vào phòng chụp ảnh liền chú ý tới cô nàng.
Giang Họa là người từng lăn lộn trong giới, một chút liền nhìn ra thượng cấp bên Lạc Lai rất hài lòng với Mẫu Đan: "Xin chào, tôi là người đại diện của Mẫu Đan- Giang Họa." Lấy ra danh thiếp, dùng hai tay đưa qua.
"Giang Họa?" Hồng tỷ thu lại ánh mắt, nhìn về phía người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa tinh xảo ở trước mặt, đưa tay phải ra cười nói: "Tôi là tổng giám đốc thương hiệu nữ trang Lạc Lai- Tề Hồng Doanh, ngưỡng mộ đã lâu." Cô đảm nhiệm chức vụ giám đốc của Lạc Lai hơn 7 năm, ít nhiều cũng tiếp xúc với ngành giải trí, chuyện "môi giới mại dâm" 5 năm trước cô còn đặc biệt ghi nhớ.
Lúc ấy phòng quảng cáo coi trọng Khương Minh Tịnh, nhưng bị cô ngăn cản, bởi cô không tin Khương Minh Tịnh vô tội trong chuyện "môi giới mại dâm", nhưng Giang Họa từ đó biến mất khỏi ngành giải trí ngược lại để cô thật bất ngờ.
Giang Họa thở dài một hơi, bước đầu tiên cuối cùng đã bước ra.
"Chào ngài, tôi là Mẫu Đan." Mẫu Đan tiến lên tự giới thiệu, Tề Hồng Doanh bắt tay cô, lần nữa đánh giá từ trên xuống dưới: "Cô rất có phẩm vị."
Chiếc áo vải nỉ màu xanh ngọc của Lạc Lai này không dễ phối hợp, vạt áo lại dài
hơn áo khoác bình thường khoảng 10cm, rất khó khống chế, nhưng Mẫu Đan lại mặc đúng kiểu cô thích, khí chất thanh lãnh, để cho người ta kinh diễm khó quên.
"Tôi cũng cho rằng như vậy." Mẫu Đan thái độ thong dong, lại không làm cho người ta chán ghét, đối với Tề Hồng Doanh mười phần khí thế trước mặt cũng không có chút rụt rè nào.
Tề Hồng Doanh nhìn chằm chằm khuôn mặt Mẫu Đan một hồi, sau quay đầu cười nhẹ nói với Giang Họa: "Ánh mắt của cô tốt hơn trước kia nhiều." Cũng không đợi Giang Họa đáp lại, liền vỗ vỗ vai Mẫu Đan: "Lát nữa nhớ biểu hiện cho tốt."
Mẫu Đan gật đầu: "Nhất định, cảm ơn ngài tạo cơ hội."
Ngô Hạo giơ ngón tay cái với Giang Họa cùng Mẫu Đan, cùng người của Lạc Lai vào phòng nghỉ. Không bao lâu, thợ trang điểm của Lạc Lai liền tới. Giang Họa mang Mẫu Đan tới phòng trang điểm được chuẩn bị sẵn, vừa ngồi xuống, lại có thêm vài cô gái trẻ tới.
Mẫu Đan ngồi trước gương chờ trang điểm, tiếp lấy cốc nước trong tay Ngô Thanh, uống hai ngụm, lắng tai nghe bát quái, thuận tiện lấy điện thoại di động xem tình hình thị trường chứng khoán hôm nay. Thấy Mao Đài tăng, trên mặt nhiều một tia vui vẻ.
Không hổ là thợ trang điểm chuyên nghiệp của Lạc Lai, làm việc cực nhanh, không quá 20 phút liền đến phiên Mẫu Đan. Giang Họa đứng ở một bên nhìn, thoáng đề điểm ý kiến, thợ trang điểm đều làm cho đến nơi đến chốn. Cuối cùng, thợ trang điểm gọi A Cửu này nâng nhẹ cằm Mẫu Đan, cực kì thỏa mãn nói: "Da của chị thật tốt, dễ trang điểm, mà còn đẹp." Xác định không thành vấn đề mới buông tay: "Nhanh thay quần áo đi."
"Cảm ơn." Có lẽ là vì quan hệ phía Ngô Hạo, quần áo phân đến chỗ Mẫu Đan đều thiên về kiểu vận động. Cô mặc áo croptop bó sát dài tay màu đen phối hợp với ankle-tied pants*, ra khỏi phòng thay quần áo. Giang Họa lập tức đưa cho cô một đôi giày Martin, Mẫu Đan đi giày xong liền tới phòng chụp ảnh.
Tề Hồng Doanh đang xem ảnh chụp vừa rồi, đôi mày anh khí hơi cau lại, hiển nhiên không hài lòng lắm. Ngô Hạo giữ ống kính, có chút bực bội mắng người mẫu dưới ánh đèn: "Mặc màu tươi như thế, con mẹ nó cô lại nghiêm mặt như đi đám tang. Tinh thần, tinh thần, tinh thần lên."
Cô người mẫu không dám có chút chần chờ, lập tức tươi cười phối hợp, Ngô Hạo ra lệnh một tiếng: "Nhảy." Điều chỉnh tốt tư thế liền nhảy, lập tức dào dạt sức sống.
Mẫu Đan chăm chú nhìn từng động tác của người mẫu dưới ánh đèn, trong lòng có chút khẩn trương. Đến phiên cô chụp, Ngô Hạo hiển sững sờ, nhưng chỉ chớp mắt liền lên tiếng: "Lầu 11 có phòng tập thể thao, em đổi giày lên chạy bộ, ra mồ hôi liền lập tức đi lên quay."
Một bên Tề Hồng Doanh nghe nói như thế, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mẫu Đan, hai mắt lập tức tỏa sáng, nữ nhân da trắng như tuyết, nhưng lại không thấy mảy may yếu đuối, dây áo lộ ra lại càng quyến rũ, bộ đồ đơn giản này mặc trên người cô cơ hồ hoàn mỹ, còn càng thêm dụ hoặc. Cô cười nói: "Đi đi."
Mẫu Đan cách xa bóng đèn, Ngô Thanh đứng chờ ở một bên, tranh thủ khoác áo khoác lên cho cô.
Chạy bộ đối với Mẫu Đan lại quá đơn giản, lâu dài vận động, cô biết làm sao để nhanh chóng mồ hôi, vẻn vẹn 20 phút, liền mồ hôi đầm đìa trở lại phòng chụp ảnh.
Ngô Hạo chụp xong người mẫu trên đài, lập tức bảo nhân viên điều chỉnh ánh sáng. Dưới ánh đèn u ám, màu da của Mẫu Đan không còn quá trắng, cô ngửa đầu, mặt hướng trần nhà, hai tay vô lực xuôi ở bên người có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng chính vòng eo rướm mồ hôi cùng dây áo lộ rõ lại tràn đầy lực bộc phát cùng cực độ dụ hoặc.
"Cứ như vậy." Ngô Hạo trong thanh âm còn có hưng phấn, vỗ tay hai cái, nói: "Nghiêng người."
Tề Hồng Doanh nhìn ảnh vừa chụp, không nhịn được gật đầu: "Để cô ấy thay thêm vài bộ khác." Hiện tại đa số các cô gái đều ăn kiêng mới gầy, mặc đồ dù nhìn đẹp, nhưng lúc chụp ảnh không dám để bọn họ lộ eo.
Xuống sân khấu, Mẫu Đan rốt cục thở ra ngụm khí nghẹn trong họng, đây coi như là qua cửa. Giang Họa cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô nàng: "Mệt không?"
"Không mệt." Mẫu Đan lắc đầu: "Chạy bộ một hồi, tinh khí thần tốt hơn nhiều." Vào phòng thay quần áo tranh thủ thời gian đổi bộ thứ hai, Ngô Thanh đã đi cùng thợ trang điểm nói chuyện bổ trang.
Quay chụp sau đó cũng tương đối thuận lợi, trang phục của Mẫu Đan từ 6 bộ tăng đến 13 bộ. Mặc dù người mẫu khác có chút ý kiến, nhưng bởi vì người của Lạc Lai cũng ở đây, bọn họ cũng không dám phát tác, chỉ liên tiếp làm lơ. Mẫu Đan không thèm để ý, cô cũng không định đi lại nhiều với bọn họ.
Quay chụp xong, lúc chuẩn bị rời trụ sở Lạc Lai, Tề Hồng Doanh cố ý lôi kéo Giang Họa tới phòng nghỉ bên cạnh, Ngô Hạo mím môi, gật đầu với Mẫu Đan đã thay xong quần áo của chính mình, cậu mở mày mở mặt nha!
Trong phòng nghỉ, Tề Hồng Doanh cầm hợp đồng vừa được mang đến: "Cô xem một chút, nếu là không có vấn đề, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Giang Họa biết hợp đồng này là cái gì, thương hiệu xa xỉ phẩm như Lạc Lai, bình thường ngoại trừ người đại diện nhãn hiệu, người mẫu đại diện, sẽ còn ký hợp đồng với một vài người mẫu hạng B, hạng C.
Trong đó người mẫu hạng C chỉ là những người mẫu thử đồ như vừa rồi, mà người mẫu hạng B thì khác. Bọn họ có cơ hội xuất hiện cùng đại sứ thương hiệu hoặc người mẫu đại diện trên quảng cáo hoặc tạp chí tuyên truyền.
Cô lật xem hợp đồng, lúc nhìn thấy chữ "B", trên mặt không che giấu kinh ngạc, nhìn về phía Tề Hồng Doanh đối diện. Cô hơi chần chừ, cuối cùng nói ra lo lắng của mình: "Ngài đã nhận ra tôi, vậy hẳn là phải biết chuyện 5 năm trước."
"Tôi biết." Tề Hồng Doanh rất tôn trọng những người phụ nữ có triển vọng: "Nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của mình." Hợp đồng cùng Mẫu Đan lần này, cô sẽ không lỗ vốn.
Giang Họa cười xán lạn, đưa tay ký tên vào hợp đồng, đứng dậy vươn tay: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ!"
Chú thích:
*mì sợi: tampon;
*ankle-tied pants:
p/s: đôi giày Martin của Mẫu Đan cũng giống như trong hình đó nha.