*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ha ha, không tệ." Nam tử thu liễm ánh mắt, tiến lên muốn chào hỏi Mẫu Đan, nhưng Ngô Thanh ưỡn lưng ngăn cản anh ta: "Anh muốn làm gì?!" Ánh mắt vừa rồi của anh ta, ngoài sắc bén còn có dâm tà khiến người buồn nôn, cô có ngu mới để anh ta tới gần chủ tử.
Mẫu Đan đứng dậy khỏi ghế: "Xin chào, tôi là Mẫu Đan." Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lưng Ngô Thanh khờ, cô cũng chưa quên hôm nay phải quay phân cảnh gặp phải hái hoa tặc: "Còn xin chiếu cố nhiều hơn."
Ngô Thanh nghe lời này, lập tức chạy sang 1 bên, hóa ra nãy giờ cô đang ngăn cản "hái hoa tặc".
"Xin chào xin chào, tôi là Tằng Quang Dân." Giờ phút này, nam tử không còn chút vô lễ nào: "Trước đó một mực ấp ủ cảm xúc, không có hù đến cô chứ?" Cảm xúc hiện tại cũng không cần ấp ủ nữa, đạo diễn xem như tìm được "đệ nhất mỹ nhân".
"Tằng lão sư, diễn kỹ của anh thật tốt." Ngô Thanh cũng là hán tử, biết hiểu lầm không khỏi mang đến phiền toái không cần thiết cho chủ tử nhà mình, cái miệng nịnh hót xuất hiện ngay lập tức: "Tôi cũng bị dọa thất lễ." Nói liền cúi đầu xin lỗi: "Ngại quá, xin lỗi anh."
Tằng Quang Dân nghe nói như thế thật cao hứng, lập tức kéo Ngô Thanh: "Cô cũng cảm thấy tôi diễn tốt đúng không?" Không đợi Ngô Thanh đáp lại, anh lại lập tức bổ sung: "Lần này quay lại với Mẫu Đan, tôi có thể diễn càng nhập thần."
"Diễn cho dù tốt, cũng chỉ là kẻ đóng vai phụ." Một cô gái còn chưa hết vẻ mập mạp của trẻ con, trang điểm mắt màu khói nhai kẹo cao su đi vào, liếc qua Mẫu Đan, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xách Zara của mình lên chiếc ghế Mẫu Đan vừa ngồi.
"Đóng vai phụ thì sao?" Tằng Quang Dân hỏi xong liền quay người rời đi, Mẫu Đan thấy thế chỉ nhạt mà cười một tiếng, kéo Ngô Thanh ngồi xuống bên cạnh, vừa vặn, thợ trang điểm của đoàn làm phim tới: "Cô là "Tuyên Minh Y" đạo diễn Trần mới tìm tới?"
Mẫu Đan đứng dậy: "Đúng, tôi là Mẫu Đan, diễn viên đóng vai Tuyên Minh Y."
"Armand, một trong số thợ trang điểm của đoàn làm phim." Đặt rương trang điểm lên bàn, Armand đeo kính áp tròng màu xám bạc khoát tay ra hiệu Mẫu Đan ngồi xuống: "Đạo diễn Trần nói trang điểm cho cô trước." Ngón út lướt qua tóc mai trên trán Mẫu Đan, móng tay dài vương theo vài sợi tóc tơ tản mạn.
"Có khí chất mỹ nhân trời sinh, đường mép tóc hoàn mỹ, chất da cũng tương đối tốt."
"Cảm ơn đã khích lệ." Mẫu Đan nhìn mình trong gương, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người nói cô xinh đẹp, nhưng rất kỳ quái chính là nhưng chưa bao giờ có bạn nam nào theo đuổi, ngay cả thư tình cũng chưa có bức nào.
Armand cười khẽ: "Không phải tôi khích lệ cô." Đây là bệnh nghề nghiệp, thu tay lại: "Tôi tỉa lông mày nhỏ lại một chút ổn chứ?"
Khuôn mặt của em gái này không phải mặt trái xoan đang lưu hành, mà là mặt trứng ngỗng mang phong vị cổ điển, nhưng mà cằm cô ấy rộng hơn mặt trứng ngỗng một chút, một chút như vậy khiến khuôn mặt thiếu đi mấy phần mềm mại, thêm một chút thanh lãnh.
"Không sao." Mẫu Đan nhướng mắt, cô di truyền từ cha đôi mày vừa dày lại dài, ngày bình thường cô cũng chỉ tỉa theo hình mày vốn có.
"Vậy được." Trước khi gia nhập đoàn phim, cậu đã nói chuyện với đạo diễn Trần về phong cách trang điểm của mỗi nhân vật, trong đó đệ nhất mỹ nhân võ lâm "Tuyên Minh Y" là khó nắm chắc nhất. Cũng may tư tưởng của cậu cùng đạo diễn Trần đồng nhất, đệ nhất mỹ nhân xác nhận đã tuyệt sắc lại thanh lãnh, như Quảng Hàn tiên tử.
Mẫu Đan nhắm mặt lại theo yêu cầu của Armand. Armand đã tưởng tượng xong hình ảnh Mẫu Đan sau khi trang điểm, cậu mở rương trang điểm, lấy một cây bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng miêu tả đôi mày của Mẫu Đan.
Giang Họa ký hợp đồng, nhận tiền vé máy bay tới Lệ thành xong, lập tức chạy tới phòng hóa trang, xem thợ trang điểm.
Cơ sở của Mẫu Đan vốn đã tốt, trên mặt cơ hồ có thể nói là không tì vết, này có thể bớt không ít chuyện cho Armand, không đến 1 tiếng đã xong, đổi sang váy xếp sáng màu, đeo xong dây lưng, ngay cả Giang Họa cũng nhìn đến ngây dại.
Armand nén không được hưng phấn, lấy 1 thỏi son từ hộp trang điểm ra, cầm một cây cọ kẻ môi chưa dùng qua vẽ nốt ruồi son ở mi tâm cho Mẫu Đan, ngửa ra sau nhìn kỹ, không nhịn được khen: "Perfect."
"Theo chị ra ngoài, xem bên đạo diễn Trần chuẩn bị thế nào rồi?" Giang Họa vẫn là muốn tranh thủ lấy một tấm ảnh định trang, dù sao có ảnh định trang, lúc tuyên truyền mới lộ mặt nhiều hơn được.
"Cảm ơn." Mẫu Đan cong môi cười với Armand, theo Giang Họa ra khỏi phòng hóa trang, để lại Armand một mình ngu ngơ tại chỗ.
Cô gái trang điểm mắt màu khói xì một tiếng, nhả viên kẹo cao su đã không còn mùi vị xuống đất, nhấc chân ép ép: "Người đã đi rồi mà vẫn còn nhìn theo." Liếc mắt, ném điện thoại di động lên bàn, chỉ chỉ thời gian: "Hiện tại có phải đến lượt tôi rồi không?"
Armand cười lạnh một tiếng: "Cô đi tẩy sạch cái mặt quỷ kia đi rồi nói." Tuổi nhỏ đã tô tô vẽ vẽ mấy thứ linh tinh lên mặt, cậu ghét nhất loại hành vi tự hủy hoại bản thân này.
"Trần Hy Vân tới trang điểm!"
Giang Họa mang Mẫu Đan đi tìm Trần Sâm, Ngô Thanh cầm một chiếc đấu lạp* đi theo, hiện tại cô thật muốn mặc 1 bộ váy nha hoàn nha.
Không đợi các cô đến gần, Trần đạo ngồi trên ghế nhỏ đã chú ý đến Mẫu Đan vừa trang điểm xong, vỗ đùi, giơ tay trỏ trỏ: "Chính là nàng." Đây quả thực là "Tuyên Minh Y" sống.
"Ai vào chỗ nấy, chuẩn bị..."
"Đạo diễn, tổ máy còn chưa vào chỗ."
"Nhìn gì tôi?" Đạo diễn đầu trọc vuốt cái đầu trọc bóng loáng của mình một cái, bắt đầu quay bốn phía tìm người: "Tổ đạo cụ đâu, nhấc kiệu ra, chúng ta chụp vài tấm định trang của Tuyên Minh Y đã."
"Đúng vậy." Giang Họa hài lòng: "Trần ca, thế nào? Em đã nói Mẫu Đan nhà em nhất định không để ngài thất vọng." Ảnh định trang ổn rồi, cô cũng không cần tìm cách chu toàn nữa.
Đạo diễn đầu trọc nhìn Mẫu Đan từ trên xuống dưới, càng xem càng kích động, đầu óc linh hoạt lên không ít: "Tôi đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng tuyệt diệu." Ông muốn biên tập lại màn mở đầu: "Mở màn là hình ảnh ống kính từ xa, sau đó trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách, nhằm đúng đệ nhất mỹ nhân võ lâm Tuyên Minh Y đang ngồi trên kiệu, sau đó Tuyên Minh Y ngẩng đầu một cái." Tưởng tượng thôi cũng đã có cảm giác hấp dẫn ánh nhìn.
"Cao kiến!" Mẫu Đan cũng không biết nói gì hơn.
Tổ đạo cụ đem kiệu đặt dưới chân núi cách Linh Ẩn tự không xa, đạo diễn đầu trọc chờ không được bảo Mẫu Đan lên kiệu ngồi, nhà tạo dáng tiến lên giúp Mẫu Đan điều chỉnh dáng ngồi. Thợ chụp ảnh đã tìm được vị trí, ngồi trên thang bắt đầu điều chỉnh ống kính: "Ok, mở máy quạt gió."
Gió đến thổi lên màn kiệu, mỹ nhân ngước mắt, vừa liếc qua đã cảm mến. Tách một tiếng, thợ chụp ảnh lưu định trang, còn chưa xuống thang, đạo diễn đầu trọc đạo diễn liền chờ không kịp kêu lên: "Nhanh cho tôi xem một chút." Cầm máy ảnh, nhìn thấy ảnh chụp, nếp nhăn trên trán vơi đi rất nhiều: "Tiên nữ hạ phàm, thanh trần tuyệt thế." Chính là cảm giác này.
Thẳng đến gần 11 giờ, tất cả công tác hậu cần mới hoàn thành, màn mở đầu vô cùng đơn giản, Mẫu Đan còn cảm giác đây là đang nhặt tiền. Cô ngồi trong kiệu, nhìn màn kiệu khẽ lung lay. Đúng, an ổn ngồi trong kiệu được nâng lên chính là phân diễn của cô, không ngoài ý muốn 1 lần liền qua.
Tiếp sau đó là phân cảnh ngừng kiệu vào chùa, đây cũng là mở đầu cho các loại tranh chấp trong
Tuyên Thành Kiếm Ảnh. Đạo diễn đầu trọc không chớp mắt, nhìn chằm chằm ống kính.
Kiệu vừa hạ, đột nhiên gió lớn nổi lên, thổi tung một góc mành kiệu, khuynh thành chi tư lộ ra ngoài, nha hoàn dâng đấu lạp lên, mỹ nhân nâng cổ tay trắng như ngọc tiếp lấy, đội lên... sau đó xuống kiệu.
"Cắt!" Đạo diễn đầu trọc nhìn Mẫu Đan đứng thẳng tắp ngoài kiệu: "Thược... Tuyên Minh Y, cô là tiểu thư khuê các, mọi cử động phải nhu hòa, trên người cô chỉ có tĩnh như xử nữ, không hề động như thỏ khôn, lại một lần."
Mẫu Đan hiểu được ý chính, đạo diễn đây là chê động tác của cô quá thô lỗ, không thục nữ.
Lần thứ hai, lúc xuống kiệu, Mẫu Đan nhấc tay đặt vào trong tay nha hoàn, sau đó chậm rãi đứng dậy, mấy cử chỉ nhỏ cô cũng chú ý làm ra dáng, xuống kiệu thành công, lần này qua.
"Tốt!" Đạo diễn đầu trọc tiến lên phía trước giảng kịch bản cho Mẫu Đan: "Phân cảnh này là vô cùng quan trọng." Kéo tay Mẫu Đan đi đến bậc thang lên chùa: "Một, hai, ba, đúng!" Tay vừa nhấc, đấu lạp trên đầu Mẫu Đan lệch đi, nhưng không có rơi: "Sau khi cái mũ này rơi xuống, cô bị dọa sợ..." Rơi cái mũ còn có thể sợ? Mẫu Đan cuối cùng hiểu rõ vì sao mỹ nhân này lại an an ổn ổn ở trong phủ chờ bị giết, chuột cũng có gan hơn nàng.
"Action!" Đạo diễn đầu trọc đạo diễn hô một tiếng, kịch bản bắt đầu. Mẫu Đan tại được nha hoàn đỡ, đầu tiên là tiến lên nhún người với mẫu thân nàng: "Mẫu thân, một đường tàu xe mệt mỏi ngài vẫn ổn chứ?"
"Ta rất ổn." Phụ nhân bao dung cười nhìn khuê nữ đội đấu lạp, quay đầu nhìn Linh Ẩn tự sừng sững trên núi: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau lên núi đi."
Hai mẹ con mang theo một đám nha hoàn, bà tử bước lên bậc thang. Gió càng lúc càng lớn, thổi đến mức váy của Mẫu Đan bay loạn xạ như điên, thế nhưng đấu lạp trên đầu vẫn một mực bảo vệ dung nhan của nàng, sự thật chứng minh, có một số việc còn chưa qua nghiên cứu.
Đấu lạp khiến tất cả phải quay lại một lần, đạo diễn đầu trọc cũng rất bất đắc dĩ: "Cái kia, cô ngay cả cái mũ cũng không đội cho có ý chút sao?" Máy quạt gió đều liều cái mạng già, mũ còn bất động.
Lần nữa
bước lên bậc thang, lần này Mẫu Đan chỉ đặt nhẹ đấu lạp lên đầu. Gió nổi lên, đấu lạp bắt đầu lắc lư, không bao lâu gió liền thổi bay đấu lạp một cách xinh đẹp, hoàn thành sứ mạng của nó, chỉ tiếc trong nháy mắt đấu lạp bay đi, Mẫu Đan vô thức một phát bắt được...
"Cô luyện âm trảo công sao?" Nếp nhăn trên trán đạo diễn đầu trọc giật giật, tốc độ vừa rồi ngay cả ông cũng nhịn không được tán dương: "Quay lại."
Mẫu Đan nhìn tay phải vừa làm chuyện xấu của mình: "Mày có thể bớt lo chuyện bao đồng đi được không?" Ngô Thanh cầm điện thoại len lén quay lại hậu trường, đến hiện tại, Giang Họa coi như hài lòng với biểu hiện của Mẫu Đan.
Trải qua những sự cố liên tiếp, mẹ con Tuyên Minh Y rốt cục tiến vào đại điện Linh Ẩn tự, nơi này chính là nơi hủy cả đời của các nàng.
Quỳ xuống bái Phật tổ, cực kì thành kính rút quẻ, "Tuyên Minh Y" nhắm mắt quơ ống thẻ, ba, một cây xăm rơi xuống đất, ngón tay trắng nõn thon dài vươn tới nhặt cây xăm trúc, đôi mắt như thu thủy đảo qua dòng chữ trên đó, đôi này cau lại, thấp giọng nỉ non: "Đại hung." Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng hét, mẫu thân quỳ gối trước mặt nàng đã mất mạng. Tuyên Minh Y hoảng hốt quay đầu nhìn lên xà nhà, nam tử mặt đầy dâm tà đang nhìn nàng, tay phải thoáng dùng sức, tách một cái, xăm trúc trong tay gãy mất, hét lên một tiếng: "A..."
"Dừng!" Đạo diễn đầu trọc vỗ trán: "Thược Dược a, cô là tiểu thư khuê các, tiểu nữ nhi yếu đuối, cô là cao thủ ẩn tàng sao, sao có thể bẻ gãy nó?"
"Đạo diễn, cây xăm trúc này bị gãy thật đừng trách tôi." Mẫu Đan giơ cây xăm mỏng như cánh ve trong tay lên: "Cái này làm được quá "tinh xảo"." Đoàn làm phim lập tức vang lên từng tiếng ho nhẹ, có mấy người nén cười đến cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, đạo diễn đầu trọc hít sâu một hơi: "Mẹ cô chết rồi, cảm tình phải bi thương, quay lại..."
Mẫu Đan bắt đầu ấp ủ cảm xúc, thử nghĩ có một ngày Lam Lệ Quyên nữ sĩ khai chiến với cô cả, cô hai bị thương, khẽ mở môi đỏ: "Đại hung." Biến cố bắt đầu, Tuyên Minh Y thấy mẫu thân ngã xuống đất, chợt ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, cảm tình bộc lộ, trong mắt đào hoa tràn ngập hận ý...
Đạo diễn đầu trọc hai tay che mặt: "Ở đâu ra sát khí?" Chân trái đạp mạnh: "Cô là đại con mẹ nó tiểu thư, nữ tử khuê phòng, không phải Lý Mạc Sầu*."
Được nha, Mẫu Đan thở phào một hơi, trong lòng tự niệm không thể có sát khí, nhưng mới niệm 2 lần, cô liền cảm thấy không đúng: "Đạo diễn, mẹ ruột đều đã chết, chẳng lẽ nữ phụ cũng chỉ có sợ hãi, cực kỳ bi ai sao, nàng không muốn hung thủ chết sao?"
Dùng sức xoa mặt mình, đạo diễn đầu trọc đã bị hỏi đến không biết nói gì hơn: "Có sát khí cũng được, nhưng cô phải khống chế, một nữ tử yếu đuối dù muốn hung thủ chết cũng không thể nào lại có khí thế lăng lệ cao thủ tuyệt thế."
"Có lẽ nàng chính là boss ngầm đâu?" Mẫu Đan nói thầm với chính mình, nhưng lại để đạo diễn đầu trọc linh cơ lóe lên: "Cô nói cái gì?"
Mẫu Đan vừa định trở lại quỳ tiếp: "A?" Cô vừa nói cái gì sao? Này cũng có thể nghe thấy, ông ấy luyện môn võ nào vậy? Mẫu Đan tranh thủ thời gian thề thốt phủ nhận: "Tôi không hề nói gì."
"Cô có nói!" Đạo diễn đầu trọc gấp đến độ nước miếng đều phun tới, quệt miệng một cái: "Cô nói có lẽ nàng là boss ngầm." Một lời bừng tỉnh người trong mộng, này rất có triển vọng nha: "Liền theo lời cô vừa nói mà diễn." Nói xong vẫy tay một cái để tổ máy bắt đầu chuẩn bị: "Nhưng tuyệt thế thần công của cô hiện còn chưa đại thành."
"Này..." Mẫu Đan nhìn về phía Giang Họa, hình như mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Giang Họa nhanh đi đến chỗ đạo diễn đầu trọc: "Trần ca, cái này... không đúng cho lắm..." Cô tiếp nhân vật phụ nho nhỏ, một chút diễn kỹ cũng không cần, hiện làm sao cảm giác nữ phụ sắp phi thăng rồi?
Đạo diễn đầu trọc phất phất tay: "Không có việc gì, lát nữa cô đi chỗ đạo diễn Hồ ký 1 phần hợp đồng mới." Ông không có việc gì, nhưng bên cô có chuyện đấy: "Trần ca..." Dù chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng bây giờ tình huống không đúng, đành phải chạy đến gần, nói nhỏ: "Đứa nhỏ này nhà em chỉ có mỗi cái vỏ bình hoa, làm không nổi việc lớn."
"Khiêm tốn cái gì?!" Đạo diễn đầu trọc một tay đẩy Giang Họa ra: "Sát khí vừa rồi của cô ấy nắm giữ rất tốt." Phẫn nộ, hận ý trong cùng một lúc, nhưng bởi vì thần công chưa thành nên không thể ra tay, Giang Họa còn muốn nói tiếp, nhưng không ai để ý đến cô.
Mẫu Đan nghe được "một lần nữa", đành phải kiên trì, quay lại một lần y như lúc vừa rồi, không nghĩ tới 1 lần liền qua, điều này không khỏi khiến cô sinh ra ảo giác chính mình có thiên phú dị bẩm, chỉ là ảo giác này cô cũng không muốn ảo thêm.
Quay xong màn mở đầu, Tuyên Minh Y sau khi đấu không lại hái hoa tặc, lúc cảm thấy nhục nhã muốn tự sát, may mắn được phương trượng đại sư Linh Ẩn tự cứu, trở lại phủ thành chủ, khóc lóc kể lể với sư phụ và nhũ mẫu, sau đó... sau đó phân diễn hôm nay kết thúc.
Thấp thỏm trở lại khách sạn, Mẫu Đan vội vàng kéo Giang Họa vào phòng của mình: "Làm sao bây giờ, tớ cảm giác bộ phim này sắp "tàn"?" Hơn nữa còn là bởi vì chính cô.
Giang Họa cầm bản hợp đồng vừa rồi đạo diễn Trần kín đáo đưa cho cô trên xe, đưa cho Mẫu Đan: "Cậu tự đi mà xem đi, nữ phụ bi thảm vô danh trực tiếp biến thành ẩn thế hắc liên hoa."
Mẫu Đan vội vàng cầm lấy hợp đồng, bắt đầu lật xem, lật chưa đến 2 trang, chỉ thấy cát-sê sáng loáng 1 tập 4 vạn nhân dân tệ, cô lập tức cảm thấy hắc liên hoa cũng không khó diễn: "Họa nhi, hắc liên hoa có bao nhiêu tập?"
"Toàn kịch 68 tập, làm hắc liên hoa, phân diễn của Tuyên Minh Y sẽ không thiếu, nhất là phần sau." Nếu đổi lại là diễn viên có chút thực lực nào đó, có thể cầm đến phần hợp đồng này, cô khả năng trong đêm bò lên Linh Ẩn tự thắp hương khấu tạ Phật tổ phù hộ, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại là Mẫu Đan.
"Cậu ký đi." Giờ phút này Mẫu Đan hoàn toàn không có chút thấp thỏm, đưa hợp đồng cho Giang Họa: "Tớ cảm thấy tớ rất có thiên phú diễn kịch đó." 40 tập, 4 vạn một tập, đó chính là 160 vạn, nộp thuế, tới tay cô cũng không ít. Vì tiền, cô nguyện ý cố gắng.
Giang Họa ngây người, bị dọa ngốc: "Ký thật luôn à?"
"Ký!" Mẫu Đan hiện tại bắt đầu lo lắng cho nhà đầu tư: "Đoán chừng ngày bộ phim này công chiếu cũng là ngày tớ bị nhà đầu tư phong sát* khắp nơi, chúng ta có thể kiếm bộn một bút tiền."
"Cái này cậu không phải lo." Giang Họa nhận lại hợp đồng: "Phim của Trần đạo diễn đều là tự ông ấy bỏ tiền đầu tư, anh trai ông ấy cậu khẳng định nhận biết, giám đốc công ty điện tử Hoàn Thành Trần Minh Thành, đạo điễn Trần Sâm chính là "phú nhị đại"."
Mẫu Đan nuốt nước miếng một cái, trong đầu hiện lên hình ảnh cái đầu tròn bóng loáng: "Thật không nhìn ra."
Chú thích:
*"đấu lạp":
*"Lý Mạc Sầu": là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết
Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung. Lý Mạc Sầu là đệ tử đời thứ ba của phái Cổ Mộ, một con người rất xinh đẹp nhưng tàn độc với công phu Ngũ Độc thần chưởng (còn gọi là Xích Luyện thần chưởng) và Băng Phách ngân châm. Lý Mạc Sầu vì tình yêu mà rời bỏ môn phái, phản bội sư phụ, vứt bỏ danh tiếng nhưng đổi lại nàng chẳng được gì ngoài hai chữ "thất tình". Cay đắng cùng cực với tình yêu bị ruồng rẫy, không cam tâm trước ánh mắt coi thường của thiên hạ, nàng nhất quyết lựa chọn cho mình một lối đi đầy oan nghiệt. Khoác lên mình bộ mặt lạnh lùng, độc ác, tàn nhẫn nàng khiến cho cả thiên hạ phải khiếp đảm trước nàng. Nỗi oán hận của nàng trời không thấu, đất không dung. Nàng có thể ra tay giết một đám người chỉ vì lẽ người ta mang tên họ Hà, cùng bộ họ Lục trùng với tình lang cũ. Nàng còn chạy ra sông Nguyên phá hủy 63 chiếc thuyền chở hàng có đề chữ "Nguyên" trên mạn thuyền. Nàng còn thề, kẻ nào muốn nhắc đến ba chữ Hà Nguyên Quân trước mặt nàng, tức là kẻ thù không đội trời chung, hoặc kẻ đó hoặc nàng phải chết. Nàng đuổi cùng giết tận không bỏ sót bất cứ ai. Mối hận mười năm không tan, mối hận khiến nàng nhất quyết không bỏ qua cho cả người chết. Khi biết tin vợ chồng Lục Triển Nguyên đã qua đời, nàng vẫn đến mộ của họ đào hài cốt của hai vợ chồng lên, vứt một bộ lên núi, một bộ xuống biển, khiến cho họ mãi mãi phải chia lìa.
*"phong sát": cấm một người tham gia vào một số hoạt động hoặc công việc nhất định.