"Chúng tôi về rồi!"
Mẫu Trung Dân mặc áo lông màu xanh đen, đeo bông chụp tai giữ ấm cùng màu, cúi người dắt cậu bé mới cao 3 thước vào nhà. Thanh âm trẻ em non nớt vang lên trong nhà: "Về rồi..."
Mẫu Đan đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nghe tiếng lập tức chạy tới nghênh đón: "Cha." Mở tủ giày lấy một đôi dép lê đưa qua, sau đó cầm một đôi dép khác lớn chừng bàn tay hình đầu hổ, cúi đầu nhìn về phía cậu bé đang nâng cao cái đầu nhỏ nhìn cô: "Dương Dương."
Thấy con gái vẫn như thường ngày, Mẫu Trung Dân yên tâm, ngồi xổm xuống chỉ vào Mẫu Đan hỏi cháu trai: "Dương Dương, đây là ai vậy?"
"Cô cô." Cậu bé phân biệt một hồi lâu mới nhận ra cô, bàn tay nhỏ bé chỉ xuống phía dưới, chân nhỏ nhấc lên, lộ ra đôi giày Nike trắng đen xen kẽ: "Cô cô mua."
"Coi như không để cô cô đau lòng." Mẫu Đan đung đưa trái phải, đắc ý cực kỳ, đem đôi dép lê hình đầu hổ đặt trên sàn, ôm cậu bé, cách mũ thơm một cái: "Thật là thơm."
Giang Họa đứng ở ngoài phòng bếp xem 3 thế hệ già trẻ ngồi tại cửa vui đùa, một chút phiền muộn vừa rồi lập tức tiêu tán: "Cha, người mang Dương Dương đi rửa tay, chúng ta chuẩn bị ăn sáng."
"Để em mang Dương Dương đi rửa tay." Không đợi Mẫu Trung Dân lên tiếng, Mẫu Đan liền dắt cậu vừa tự mình thay dép đi hướng phòng ngủ chính.
Mẫu Trung Dân cởi áo lông, treo lên giá bên cửa, xoa xoa tay đi phòng bếp: "Tôi nghe mùi, hôm nay làm bánh sợi củ cải."
"Mũi của ông xem như linh mẫn." Lam Lệ Quyên cho chiếc bánh cuối cùng lên đĩa. Cơn giận của bà còn chưa tan đâu, ông lão này lại trở về, đương nhiên muốn nói với ông: "Ông nói xem Đại Phượng, Nhị Phượng là người sao? Đều sắp 60..."
Giang Họa hoàn toàn không xen vào chuyện bố mẹ chồng đang nói, mười phần khéo léo đem điểm tâm vào bàn ăn, chuẩn bị bát đũa, nhưng mà hai tai lại giương đến cao.
Cha chồng cô Mẫu Trung Dân tại An thành cũng là nhân vật có mặt mũi, không đến 40 tuổi đã làm hiệu trưởng trường Trung học Thực hành trọng điểm An thành. Trong 12 năm quyết đoán cải cách, lúc mãn nhiệm, trường Trung học Thực hành An thành đã trở thành trường Trung học trọng điểm cấp quốc gia. Sau đó, ông lại được điều nhiệm đến An thành Nhất trung làm hiệu trưởng, cho đến năm ngoái mới về hưu.
Trước kia trong nhà sẽ nhường nhịn hai người cô cô, hoặc nhiều hoặc ít là vì mặt mũi bố chồng cô. Nhưng bố chồng là một người hiểu chuyện. Hiện tại vô quan nhất thân khinh*, có lẽ sẽ không dung túng bọn họ làm gì nữa.
Quả nhiên như Giang Họa suy nghĩ, Mẫu Trung Dân nghiêm mặt nghe Lam Lệ Quyên nói, trầm giọng: "Đến ngày giỗ mẹ, tôi cũng nên để bọn họ hiểu được Mẫu Trung Dân tôi không nợ trời đất, cũng không nợ bọn họ một phân một hào."
"Mẹ." Dương Dương nhanh tay cởi áo khoác, Giang Họa đang múc cháo, cẩn thận đặt xuống bàn. Cậu bé chạy lại ôm đùi mẹ, khuôn mặt nhỏ trắng mềm cọ cọ, miệng nhỏ phụng phịu hỏi: "Ba ba đi dạy sao?"
"Đúng, hai tiết cuối cùng trước khi nghỉ đông." Giang Họa dưới ảnh hưởng của cha mẹ, đối với con nhỏ chưa từng nói dối, cũng không yêu chiều.
"Con đi mời ông bà ăn cơm đi."
"Yes!" Cậu bé lập tức buông đùi mẹ ra, đu đưa 2 cánh tay ngắn tròn như củ sen đi hướng phòng bếp.
Mẫu Đan đem quần áo của ba mẹ cùng Dương Dương phân ra, ôm tới phòng ngủ chính: "Họa nhi, anh chị có quần áo muốn giặt sao?"
"Có, em chờ một chút." Giang Họa hướng phía Mẫu Đan nháy mắt.
Làm bạn thân nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý tứ trong đó. Mẫu Đan nhìn về phía phòng bếp, cười khẽ lắc đầu. Đồng chí Mẫu Trung Dân là nguyên hiệu trưởng, đồng chí Lam Lệ Quyên là y tá trưởng Bệnh Viện Nhân dân số 1 An thành, hai ông bà năm gần đây mới nghỉ hưu.
Cô không muốn hai người cả một đời thể diện, lại vì cô mà cùng người ta đỏ mặt tranh cãi. Huống chi cô cũng không phải bánh bao để người khác tùy tiện nhào nặn, lần này đúng là cô sơ sót.
Ăn xong điểm tâm, Mẫu Trung Dân mang theo Dương Dương vào thư phòng. Lam Lệ Quyên cầm thẻ tín dụng, ngay trước mặt Giang Họa, đưa cho con gái: "Đây là tiền sau khi con đi làm đưa bố mẹ tiêu vặt. Mẹ và cha con không thiếu tiền, cũng không cần đến tiền của con, liền cất đó."
"Mẹ, mẹ thật uy phong nha." Mẫu Đan cười quay đầu nhìn về phía Giang Họa thẳng người dựa bên tường, trêu ghẹo nói: "Chị mà không lên tiếng, em cầm thật luôn đấy."
Hôm nay bánh sợi củ cải quá ngon, Giang Họa ăn no đến mức đứng không nổi, dán vào tường không động chút nào: "Em nếu cần, chị đưa thêm chút nữa."
Thẻ lương của chồng cô vào lúc kết hôn đã nộp lên, về phần cha mẹ chồng, cái đó cùng với cô không hề có một chút quan hệ. Bọn họ thích dùng thế nào liền dùng thế ấy, coi như đưa tất cả cho Đan tử, cô cũng sẽ không nói nhiều một chữ.
Lam Lệ Quyên gõ nhẹ lên đầu con gái hai cái: "Con châm ngòi hơi nông cạn." Bà nếu không rõ ràng con dâu là hạng người gì, năm đó làm sao có khả năng đồng ý Mẫu Tuyển cưới con bé?! Con dâu mang thai còn để hai đứa chuyển về nhà, giúp đỡ chăm sóc Dương Dương?!
Vậy Mẫu Đan liền không khách khí, cúi người ôm Lam Lệ Quyên còn đang mặc tạp dề: "Mẹ thật sự là mẹ ruột của con." Nói liền tiến tới: "Hôn một cái."
"Tránh ra tránh ra." Lam Lệ Quyên cười trốn tránh, đẩy xa Mẫu Đan. "Lớn như cái sào rồi cũng không biết xấu hổ."
Giang Họa cười lớn: "Lớn như cái sào?"
Mẫu Đan thương tâm, buông mẹ ra, đứng thẳng sang bên cạnh, bày ra tư thế tự nhận là rất xinh đẹp, một tay hất mái tóc thẳng dài đến eo: "Mẹ, con gái ngài thân cao 1m70, cân nặng 50kg. Lâu dài vận động, chỗ nên gầy sẽ gầy, chỗ không nên gầy..." Liền liếc mắt xuống phía dưới: "Không mập, nhưng một chút cũng không gầy."
"Vóc dáng là hoàn hảo." Lam Lệ Quyên phát một cái vào bờ mông ưỡn cao kia của cô nàng, cởi tạp dề đi hướng phòng bếp: "Đều đã 26 tuổi, làm sao không thấy cô mang bạn trai trở về? Thật sự phí công bà già này sinh ra cô xinh đẹp như thế..."
"Gấp làm gì nha?!" Mẫu Đan cầm thẻ ngân hàng chạy theo vào phòng bếp: "Anh con cũng là 28 tuổi mới kết hôn, con mới 26, còn sớm lắm." Lại chạy đến bên mẹ, cười tí tửng mà hỏi thăm: "Mật mã thẻ ngân hàng này là sinh nhật của con sao?"
Lam Lệ Quyên gật đầu: "Con nói 28 tuổi a? Vậy mẹ lại thư thả cho con 2 năm."
"Cứ vậy nha." Mẫu Đan ôm mẹ, nhìn đến bên tóc mai thưa thớt vài sợi tóc bạc, đem mặt tới nhẹ cọ: "Mẹ, lần này con trở về, sẽ không đi nữa." Mộng tưởng đã theo đuổi rồi, hiện tại cũng nên hoàn thành nghĩa vụ thân làm con.
"Vậy liền nuôi con thêm
một năm." Bà tâm tình tốt, cái gì cũng dễ dàng thương lượng.
"Phốc..." Mẹ cô thật là biết phá hư không khí. Mẫu Đan ôm chặt Lam Lệ Quyên nữ sĩ: "Liền thật nuôi con thêm 1 năm sao?!"
Ngày giỗ của bà nội, đúng vào ngày thứ hai kể từ khi Mẫu Tuyển bắt đầu nghỉ. Trời còn chưa sáng, Mẫu Trung Dân hai vợ chồng liền dậy chuẩn bị.
Bởi vì hôm nay có việc, Mẫu Đan cũng sớm rửa mặt xong, thay một bộ quần áo đơn giản, ra khỏi phòng hỗ trợ.
"Mẹ, mang theo rượu học sinh của cha tặng mấy hôm trước sao?" Bà nội cô khi còn sống thích uống rượu, mỗi lần đi viếng bà, bọn họ cũng sẽ không quên rượu.
Lam Lệ Quyên đang chuẩn bị đồ ăn lão thái thái thích: "Đúng, lấy cái đó đi."
Bà cả đời này đều không quên được lão thái thái ân tình. Năm đó, nếu không phải lão thái thái giúp đỡ, đoán chừng bà đã sớm từ bỏ công việc, trở về nhà chăm con. Vậy khẳng định cũng sẽ không lại sinh Mẫu Đan.
Mẫu Tuyển mang hai gốc tùng hôm trước cha mua lên xe, Giang Họa mặc xong quần áo cho Dương Dương, liền bắt đầu làm bữa sáng.
Không đến 7 giờ, cả nhà cùng nhau ra cửa. Bên này mới vừa lên xe, bên kia Mẫu Đại Phượng liền gọi điện đến. Mẫu Trung Dân tiếp điện thoại xong, trên mặt thoáng chốc khó coi: "Đại Phượng bảo hôm nay có việc, chúng ta thay bọn họ thăm hỏi lão thái thái."
"Bà ấy không phải về hưu sao, làm sao còn có việc?" Lam Lệ Quyên đối với 2 người em chồng kia là thật không vừa mắt. Không phải bà không coi ai ra gì, mà là 2 người kia rất biết gây sự.
"Nói là có người giới thiệu bạn trai cho Chu Hiểu." Mẫu Trung Dân xì khẽ một tiếng: "Hai vợ chồng nó không yên lòng, dự định cũng đi cùng nhìn một cái. Buổi trưa mọi người tại Ngự Đình tụ họp."
Lam Lệ Quyên liếc mắt, châm chọc nói: "Không rảnh đi viếng mẹ ruột, lại có thời gian đi ăn." Cười lạnh hai tiếng: "Ông gọi điện thoại hỏi một chút Nhị Phượng có tới hay không?"
Luôn nói lão thái thái trọng nam khinh nữ, vậy công việc của bọn họ là ở đâu ra, còn không phải lão thái thái tìm cho?!
Lời này vừa dứt, lại có người gọi điện đến. Mẫu Trung Dân nhấc máy, không đến 5 giây, một câu cũng không nghe thấy liền tắt máy. Quay qua nhìn Mẫu Tuyển đang lái xe, nói: "Không cần đi chậm như thế, cô cả, cô hai đều không tới, chính chúng ta đi."
"Vâng." Mẫu Tuyển cười nửa miệng, đạp chân ga. Hai cô không đi, bà nội anh vừa vặn có thể thanh tịnh một chút.
Mẫu Đan ngồi ở phía sau cùng, nhún vai, tiếp tục xem phong cảnh bên ngoài xe.
Lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô An thành đại khái cũng mất 3 tiếng, đây là dưới tình huống không có kẹt xe. Chờ viếng xong lão thái thái, lúc Mẫu Trung Dân dẫn cả nhà đến Nhà hàng Ngự Đình, đã gần 12:30. Mấy người ngoại trừ Dương Dương đều bụng đói kêu vang. Thế nhưng lúc đẩy ra cửa phòng số 618, chỉ thấy trong phòng 6 người đã ăn gần xong.
Mẫu Đan còn chưa thích ứng được múi giờ, một thân rã rời nhìn về phía anh trai, hai người không hẹn mà cùng ngậm chặt miệng. Giang Họa kéo con trai nhích tới bên cạnh Mẫu Tuyển. Cha chồng cô nhẫn nhịn từ sáng tới giờ, hiện tại cơn giận xem như đạt đến đỉnh điểm.
"Anh cả, mọi người đến rồi." Người phụ nữ trung niên với mái tóc vàng bóng mượt, hơi xoăn ngồi ở ngay giữa cửa, tay đang kẹp một cái chân cua đưa đến bên miệng. Thấy được người đến, cư nhiên một mực ngồi đó. Ngược lại, người đàn ông mặt mũi trung hậu ngồi bên cạnh bà ta liền đứng lên, vươn tay điếu thuốc lá: "Anh cả, sáng nay vất vả rồi..."
Ba...
Mẫu Trung Dân tháo bao tay da, ném lên bàn tròn, cũng không đưa tay cầm lấy điếu thuốc, nhìn chằm chằm hai người phụ nữ ngồi ở giữa: "Các người đây là ý gì?"
Hơn 20 làm hiệu trưởng, mặt trầm xuống, uy thế lập tức lộ rõ. Nhị Phượng ngồi bên cạnh Tề Lưu Hải, nhiều năm vẫn là có chút sợ anh trai, hắng giọng một cái đứng lên: "Anh, hôm nay trong nhà là thật sự có việc."
Thấy Mẫu Trung Dân nhìn về phía mình, Nhị Phượng lập tức giật cả mình, bắt đầu lắp bắp: "Là, là cha của Minh Hoa, có có chút..."
Mẫu Đại Phượng tức khí: "Anh thị uy cái gì, không phải chỉ là không chờ nhà anh cùng nhau ăn cơm sao?" Bây giờ là giờ nào rồi, bọn họ cũng là người, nhìn liếc qua cả nhà Mẫu Trung Dân, để đũa xuống một tay kéo chồng mình ngồi xuống, miệng đạo: "Hiểu Hiểu, con không phải thích ăn cua sao, để phục vụ đóng gói lại, chúng ta về nhà ăn."
Lam Lệ Quyên nghe vậy, quay người nói với phục vụ viên đang đứng ngoài cửa: "Hiện tại còn có phòng trống sao, chúng tôi muốn đặt một gian, hóa đơn phòng 618 không có quan hệ gì với chúng tôi." Gọi một bàn đồ ăn thượng hạng, 2 nhà này thật coi bọn họ thành con nợ.
"Lam Lệ Quyên, chị làm cái gì vậy?" Mẫu Đại Phượng giận, bàn đồ ăn này đều hơn 3000 tệ.
"Làm gì, ăn bữa cơm, còn có anh tôi ở đây, lẽ nào muốn để chúng tôi trả tiền?"
"Cũng không phải ý đó." Lam Lệ Quyên ôm cánh tay, giương cằm: "Chính là không muốn mời các người ăn." Khóe mắt đảo qua đồ ăn thừa trên bàn: "Tiền là của tôi, tôi thích dùng như thế nào là chuyện của tôi, các người còn có ý kiến?"
Nhắc tới tiền, Mẫu Đại Phượng liền nhìn về phía Mẫu Đan ở đằng sau: "Cũng phải, dù sao hiện tại Đan Đan phá sản, chị cũng phải tính toán đến tiền."
Giang Họa cười: "Cô cả, Đan Đan đầu tư thất bại còn không mảy may ảnh hưởng đến kinh tế nhà cháu. Con bé không ăn cơm nhà cô, cũng không có thua thiệt gì đến ngài, làm người ăn nói nên chừa chút khẩu đức."
"Ui..." Mẫu Đại Phượng ngả người ra sau, vỗ đùi: "Tôi quên mất Đan Đan không có tiền còn có bà chị dâu là cô đâu." Ánh mắt hướng Giang Họa quét một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt đều là khinh thường: "Chỉ là tiền của mày sạch sẽ sao? Đừng có hại Đan Đan."
Chú thích:
*"vô quan nhất thân khinh": Không làm quan, cả người nhẹ nhõm. Ý nói không có chức quan, làm việc gì cũng dễ dàng rất nhiều, không cần quá để ý tới thanh danh bên ngoài.