Dương Lê Đình mặc bộ lễ phục đỏ, tay nhẹ nhàng lắc rượu vang như hồng ngọc trong ly, lười biếng ngồi dựa trên ghế salon, đôi môi đầy đặn kề sát ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, có điểm nhỏ rượu vương lại trên môi, chiếc lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, cực điểm mị hoặc.
"Suy nghĩ thế nào rồi?" Người phụ nữ ngồi ở đối diện, mái tóc nâu dài thả xoã, quanh thân tràn ngập vận vị thành thục, nhưng nếp nhăn nơi khoé mắt lại để lộ tuổi tác của bà.
"Hồng đổng để mắt Lê Đình chính là phúc của Lê Đình..." Dương Lê Đình nghiêng người hướng về phía trước, đặt ly rượu lên bàn: "Nhưng Phong Hán này... tôi sẽ không dính dáng thêm lần nữa."
Này rõ ràng vượt quá dự kiến của Hồng Thanh Mặc, bà nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Dương Lê Đình cầm lấy chiếc áo khoác lông chồn của mình: "Không vì sao cả, tôi và anh ta không cùng một đường." Vì danh lợi, cô từng mở miệng ra là lời dối trá, cuộc sống như một cuộn phim; 8 năm trôi qua, hiện tại cô dù đã được cả danh và lợi, nhưng lại sống càng thêm giả dối: "Hồng đổng, nếu không còn gì khác, tôi có thể đi trước chứ?"
Hồng Thanh Mặc nhẹ gật đầu: "Tôi hi vọng cô hãy nghiêm túc suy nghĩ lại những lời vừa rồi của tôi."
"Không cần." Dương Lê Đình mặc áo khoác vào, cười nhìn Hồng Thanh Mặc: "Bà biết 8 năm trước tôi và Phong Hán tại sao lại chia tay sao?" Thấy Hồng Thanh Mặc lắc đầu, cô cười nhạt một tiếng: "Tôi bị cảm, anh ấy cả đêm nay về thủ đô mua thuốc chạy tới nhà tôi, mà tôi lại một thân ốm bệnh phục thị dưới thân cha của giám đốc công ty anh ấy."
"Dương tiểu thư đi thong thả." Trên mặt Hồng Thanh Mặc không biểu hiện bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt nhìn Dương Lê Đình lại thay đổi: "Tôi không tiễn."
Dương Lê Đình xì khẽ một tiếng: "Bà không cần xem thường tôi, nói cho cùng tôi và bà, chúng ta đều là một loại người, bà cũng không cao quý hơn gì tôi đâu." Từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc lá cho nữ, đốt lên, hít một hơi: "Tạm biệt."
Nghe âm thanh giày cao gót dần đi xa, Hồng Thanh Mặc nhìn qua lý rượu trên bàn, hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đè xuống cảm giác buồn nôn, vung tay lên, hất cả ly rượu xuống đất.
Ngoại giới không ngừng suy đoán thân thế của Phong Hán, trên mạng cũng có đủ loại vạch trần, có một số không hợp thói thường nói thẳng Phong Hán là con của em gái đại Bách phu nhân và Bách Quốc Khánh.
Đối với vạch trần kiểu này, mê điện ảnh Phong Hán đều report, mới qua 5 ngày, phòng pháp chế của Bách thị cùng studio Phong Hán đệ trình gần trăm đơn khởi kiện.
Mẫu Đan dựa trên ghế ăn cherry, lướt xem tin tức, vừa xem vừa lắc đầu, rời khỏi giao diện, đi xem tình huống cổ phiếu mấy công ty dưới trướng Bách thị: "Danh Sĩ Tụ Phẩm đã ổn định, bất động sản Huy Thành cùng Hải Nguyên còn tiếp tục giảm."
Xem ra kết cấu tài sản nội bộ Bách gia xác thực còn có vấn đề, nhưng Bách Vịnh Tuấn cũng không phải người bình thường, tang lễ Bách phu nhân vừa kết thúc hôm qua, lời đồn đại bên ngoài huyên náo như thế, cho tới hôm nay Bách gia và Phong Hán đều không đáp lại một chữ, mặc kệ giá cổ phiếu giảm, đây là đang thu lại cổ phiếu vô danh.
Mẫu Trung Dân ra khỏi phòng: "Đan Đan, hôm nay mẹ con đi họp lớp, nhà anh trai con đi công viên, chỉ còn hai người chúng ta."
"Cha muốn mời con gái ra ngoài ăn sao?" Mẫu Đan để điện thoại di động xuống.
"Làm sao, không muốn đi hay là con muốn mời cha?" Mẫu Trung Dân chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh ghế sofa, ghét bỏ mà nhìn đứa con gái sắp lười đến dài người nhà mình: "Dạo này con quá lười, không hề giống người trẻ tuổi."
Mẫu Đan quẳng tấm chăn trên chân ra, lập tức đứng dậy, lê dép chạy về phòng: "Cho con 10 phút, con thay đồ xong chúng ta liền đi."
Hai cha con vô cùng cao hứng đi ra ngoài, hài lòng trở về, chỉ tiếc là vừa về đến nhà, còn chưa ngồi nóng mông, tiêu đề #
Kim chủ của tân nhân Mẫu Đan# đã bị đẩy lên hotsearch và trang đầu các báo giải trí.
Bài vạch trần này nói có mũi có mắt, lại phối hợp mấy tấm ảnh chụp đêm khuya cùng nhau về nhà, ngày thứ sáu ăn cơm chung, vậy lại càng thêm chân thật, trong lúc nhất thời dưới Weibo Mẫu Đan cơ hồ tất cả đều là tiếng mắng, từ ngữ ô uế ngập tràn, quả thực khó coi.
Hồng diễm hét một tiếng:
[Bitch, bitch hàng thật giá thật! Sự thật chứng minh, Phong Hán diễn tốt nhưng ánh mắt thật chẳng ra làm sao.
] Đoá hoa dại nơi chân trời:
[Cùng trở lại biệt thự tại An thành, đóng cửa 6 ngày, thật con mẹ nó khoẻ.
] Thích mấy em chân dài:
[Chuyện này chỉ có thể nói rõ Mẫu đại mỹ nữ chẳng những đẹp, mặt nào đó cũng không kém.
] Ngay thời điểm chuyện "kim chủ" không ngừng thăng cấp, một bình luận kèm hình ảnh cực kỳ bắt mắt được đăng lên:
[Hôm nay mới phát hiện tân nhân Mẫu Đan gần đây cực kỳ hot lại là Mẫu Đan là tôi biết, còn xin lầu trên tốt nhất im miệng lại hết, xem hai tấm ảnh của tôi rồi hẵng mắng tiếp.
] Nhìn lại một chút:
[Ôi má, tình huống này là sao?
] Thiên Nam Kiếm:
[@Nhìn lại một chút chính là như thím thấy đấy, người khí chất trầm ổn trong ảnh chụp bài vạch trần chính là nguyên hiệu trưởng Nhất trung An thành, mấu chốt... mấu chốt là nguyên hiệu trưởng đáng kính của chúng tôi họ Mẫu, bạn học Mẫu Đan là ông ấy sinh, không đúng, là vợ của nguyên hiệu trưởng sinh cho ông ấy.
] Võ Uy Nhiên:
[@Thiên Nam Kiếm, ông cũng học ở Nhất trung An thành? Đậu mé, Mẫu Đan làm sao lại vào giải trí, nguyên hiệu trưởng đủ khai sáng.
] Cành hoa trường học An thành:
[Mẫu Đan về nước lúc nào vậy? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ tiếp tục học ở nước ngoài chứ, còn nữa, mấy người lầu trên bị sao vậy, còn chưa biết rõ câu chuyện đã chạy đi mắng người, dạo này Bách thị đệ đơn khởi kiện vẫn chưa đủ à?
] Thiên Nam Kiếm:
[Đã 10 năm rồi, Mẫu Đan trở nên càng xinh đẹp, cũng không uổng công tôi tuổi trẻ khinh cuồng thích thầm cô ấy 3 năm.
] Hồng Đô Tập Trang:
[@Thiên Nam Kiếm, vậy ông thật là tuổi trẻ khinh cuồng, cũng dám thích thầm Mẫu Đan, lá gan không nhỏ nha? Huynh đệ, anh em xin gửi đến ông kính ý cao thượng.
] 1120 Ta thành Kim Lĩnh:
[@Hồng Đô Tập Trang +1]
Võ Uy Nhiên:
[+ số thẻ căn cước.]
Thiên Nam Kiếm:
[Haha, các anh chị em An thành ở lầu trên, mấy người căn bản cũng không thể hiểu được năm đó khi tôi biết được nữ thần trong lòng mình là con gái ruột của hiệu trưởng, cái loại tâm tình vô cùng bi tráng ấy, thật là nghĩ cả đến tuyệt tình đây.
] Cành hoa trường học An thành:
[Haha, xem ông dùng từ như vậy, tôi có thể đoán được thành tích khoa Văn ở trường của ông thế nào, nhưng vẫn là không buồn cười bằng chuyện thích thầm Mẫu Đan được.
] 1120 Ta thành Kim Lĩnh:
[Lại nói tôi còn tưởng rằng ở An thành chúng ta, tất cả bạn bè nam giới trên dưới Mẫu Đan 6 tuổi đều chỉ có tình hữu nghị bạn bè thuần khiết đâu, không nghĩ tới còn có cái này.
] Thiên Nam Kiếm:
[@1120 Ta thành Kim Lĩnh, trước khi tôi biết Mẫu Đan là con gái của hiệu trưởng, tôi với bạn học Mẫu Đan kiếp này cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường, mắt thần của hiệu trưởng tôi thật không gánh nổi.
] Mà người trong cuộc Mẫu Đan lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình đọc bình luận, thấy cha ruột mình trở về phòng cầm một bộ kính lão ra, cô cực kì nghiêm túc nói: "Cha, con rốt cuộc tìm được nguyên nhân mà mình độc thân đến bây giờ, hôm nay xem như phá án."
"Nguyên nhân gì?" Mẫu Trung Dân đi phòng bếp lấy lá trà.
Mẫu Đan than sâu: "Nghề làm nhà giáo của cha có phải có thuyết pháp "con gái khó gả" không?" Cha cô làm hiệu trưởng tại 2 trường trung học tương đối nổi danh ở An thành hơn 20 năm, kia chẳng phải là nguyên nhân cô độc thân?!
"Không có." Mẫu Trung Dân liếc mắt, đổ nguyên nhân cho con gái: "Con độc thân là vì còn chưa gặp được đúng người."
"Con vẫn cảm thấy là do thân phận con gái của hiệu trưởng này quá nặng." Mẫu Đan rút lấy hộp trà trong tay cha: "Con pha trà cho cha."
Mẫu Trung Dân cười: "Vậy anh trai con làm sao kết hôn sớm vậy? Nó cũng là do mẹ con sinh."
"Anh trai con có thể kết hôn sớm là bởi vì bà mối này đủ ra sức." Mẫu Đan mở hộp trà ra, dùng kẹp kẹp lấy một bánh trà*: "Chờ con phát tài, nếu ai còn dám không có căn cứ vạch trần con, con kiện luôn."
"Có người đứng sau bọn họ." Mẫu Trung Dân rõ ràng: "Nếu không một người mới như con, xem như bị vạch trần, cũng không có khả năng lập tức đưa tới nhiều lời mắng mỏ như vậy."
Bình luận của học sinh An thành có hiệu quả rất nhanh chóng, có lẽ là gần đây Bách thị cùng studio Phong Hán huyên náo quá lớn, những vị đại V kia nhao nhao xoá bỏ bình luận tiêu cực liên quan đến chuyện "kim chủ". Điều này khiến tin về Mẫu Đan rất nhanh đã bị đè xuống.
Nhưng nhóm mê điện ảnh Phong Hán cùng mê nhan trị Mẫu Đan ẩn từ một nơi bí mật gần đó không đồng ý, lần nữa hiện lên.
Phong thân muội:
[Nguyên hiệu trưởng Nhất trung An thành? Trời ạ, đó chính là người được nhắc đến đầu tiên khi nhắc đến trường trung học thực nghiệm An thành chúng tôi đấy, Đan mỹ nhân lại là con gái ruột của ông ấy? Tui thật không thể tin được. Tui muốn bật mí tình huống thực, cực kì đáng tin, nguyên hiệu trưởng còn có một đứa con trai là giáo sư trẻ tuổi nhất A đại của An thành tụi tui nữa.
] Mê muội ung dung:
[Trách không được lần đầu tiên tui nghe được cái tên Mẫu Đan này liền cảm giác quá êm tai, người lấy cho con gái cái tên này nhất định vô cùng vô cùng có học vấn.
] Phong lão bản lái xe:
[Nào, toàn bộ nhóm Hán mê, đã tới lúc chúng ta thắp bùng lên ngọn đuốc chính nghĩa, kết đội cùng tui cùng đi tương tác bài vạch trần kia, đẩy nó lên hotsearch, để Hoa Mẫu Đơn kiện lên toà kiếm chút tiền cải thiện sinh hoạt.
] Hán 520:
[Chúng tôi cám ơn Hoa Mẫu Đan xuất hiện với thân người nhỏ bé xuất hiện vào thời điểm nguy cơ như hiện tại, giúp đỡ Hán ca chắn gió đầu, bọn họ cũng coi là cùng chung hoạn nạn. Các huynh đệ tỷ muội, xông lên đẩy đám quỷ nước kia lên đầu đề nào!!!
] Mẫu Đan nguyên bản không nghĩ đáp lại, bởi vì mấy lần trước đáp lại đã để cô ăn đủ giáo huấn, nhưng thấy mê điện ảnh Phong Hán lại đẩy cô lên đầu bảng hotsearch, cô cảm thấy mình nên xuất thủ, không thể mặc kệ đám mê điện ảnh tâm tư không thuần này đẩy cô ra chắn gió cho Phong Hán được.
"Gọi Ngô Thanh, gọi Ngô Thanh." Đầu dây bên kia vừa tiếp điện thoại, Mẫu Đan liền hỏi: "Bây giờ em có rảnh không?"
Ngô Thanh chính buồn bực đây: "Đám quỷ nước kia khẳng định nhận không ít tiền."
"Đừng tức giận." Mẫu Đan nói ra: "Vẽ cho chị tấm ảnh, đơn giản thôi, kèm thêm mấy chữ, chúng ta sẽ phải dùng."
"Vâng."
Bài đăng của Mẫu Đan lần này vẫn theo phong cách cũ, ngôn từ đơn giản: "Tui đã không có lời nào để nói." Có một tấm hình minh hoạ, một chị gái đầu hình nấm, tay cầm tờ giấy viết "Sổ hộ khẩu", cười âm hiểm mở két sắt ra.
Câu chữ phối hợp:
Phải cất sổ hộ khẩu cho kỹ, vạn nhất còn có thể lên hotsearch đâu? Đó chính là đĩa bánh mấy chục vạn nhân dân tệ. Không ngoài sở liệu, hiệu quả của bài đăng này đúng tiêu chuẩn, địa vị
bá chủ của sự kiện "Kim chủ của Mẫu Đan" trên bảng hotsearch trên càng thêm vững chắc.
Phong thân muội:
[Tui rốt cuộc biết tại sao Đan mỹ nhân lại có tài như vậy, bởi vì cha chị ấy cũng rất có tài.
] Hồng đều tập trang:
[Mẫu Đan giỏi lắm, từ hôm nay trở đi tôi làm fan của cậu, thuận tiện cho tôi gửi lời hỏi thăm hiệu trưởng nhé.
] Thiên nam kiếm:
[Dự cảnh dự cảnh, Mẫu Đan còn có anh trai nữa, các thuỷ quân tuyệt đối không nên đi gây chiến, cô ấy là bạch phú mỹ* chân chính... Haizzz.
] Bởi vì liên quan đến công ty truyền thông Bác Hằng, lần này Bách gia lão phu nhân qua đời, đạo diễn Trương Bình Kinh cũng tới An thành phúng viếng, gặp Tiêu Trung Quốc tất nhiên là không khỏi nói tới nhân vật vợ của thầy giáo trong kịch bản
Thầy Giáo Quán Trà Nam, mà Tiêu Trung Quốc cũng không giấu diếm, nói thẳng ra tên Mẫu Đan.
Trương Bình Kinh đạo diễn hơi giật mình, không phải là bởi vì scandal giữa Mẫu Đan và Phong Hán, mà là bởi vì trước đó, ông có chú ý qua tân nhân Mẫu Đan này.
Nói thế nào? Chính là khí chất của tân nhân này cực kỳ phù hợp với nhân vật vợ của thầy giáo trong tưởng tượng của ông, một người phụ nữ có học thức, mẫn cảm nhưng rất nội liễm.
Chỉ là kém ở điểm cô Mẫu Đan kia quá đẹp. Ông xem qua ảnh định trang của phim
Tuyên Thành Kiếm Ảnh, nguyên còn cảm thấy khả năng ảnh chụp đã được chỉnh sửa hậu kỳ, người thật hẳn là không như vậy, nhưng lại xem trang web Lạc Lai, ông không chắc cho lắm.
Hôm nay bài vạch trần trên mạng vừa ra, ông liền nhìn chằm chằm, bởi vì từng có tiếp xúc với Tiêu Trung Quốc, cho nên cũng hiểu một chút về xuất thân của Mẫu Đan. Ông chú ý cũng không phải bê bối, mà là Mẫu Đan trong mấy tấm ảnh kia: "Không chắc." Xem ra vẫn phải tìm Tiêu Trung Quốc ra mặt hẹn cơm mới được.
Thầy Giáo Quán Trà Nam ông đã chuẩn bị 3 năm, tất nhiên là muốn thể hiện những hình ảnh ông đã suy nghĩ một cách thập toàn thập mỹ trong phim.
Giang Họa nhận được điện thoại của Tiêu Trung Quốc lúc ngay tại trên đường về nhà, nghe nói đạo diễn Trương Bình Kinh muốn gặp Mẫu Đan, lập tức liền có loại tâm tình phức tạp "con dâu xấu rốt cục muốn gặp cha mẹ chồng". Còn chưa tắt điện thoại, mặt đã quýnh lên.
Mẫu Tuyển đang lái xe, nín cười, Họa bảo nhà anh quá đáng yêu. Chờ Giang Họa cúp điện thoại, liền cười nói: "Thật giả lẫn lộn sắp bị lôi ra phán định rồi?"
"Còn không chắc đâu." Giang Họa gọi điện cho Mẫu Đan: "Thông báo trước với Đan Đan một tiếng, để con bé chuẩn bị tâm lý cho thật tốt." Đạo diễn Trương Bình Kinh cũng không phải Trần Sâm, diễn xuất có hình không có hồn kia của Mẫu Đan nhất định không vào được mắt đại sư: "Chỉ hi vọng đêm nay không cần thử vai ngay tại chỗ là được."
Mẫu Đan nhận điện thoại, sửng sốt nửa ngày mới tỉnh táo lại, đêm nay cô có bữa tiệc, đi nhanh hướng phòng bếp: "Mẹ, đừng tính phần cơm của con với Hoạ Hoạ nhé."
"Mẹ biết rồi!" Lam Lệ Quyên quay đầu nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt: "Đi ăn như vậy, lúc nên giả say thì cứ giả, tuyệt đối không nên uống đến mức tự đẩy mình vào chỗ chết." Tửu lượng của con bé, cả cha con bé cùng Mẫu Tuyển cộng vào cũng không địch nổi.
Mẫu Đan nghe lời này, thở dài: "Mẹ không có gì muốn dặn dò sao?" Nhịn không được liên tục lặp lại: "Con là đi tham gia cái loại tiệc đạo diễn chọn diễn viên mà trong báo giải trí nói, mẹ không lo lắng?"
Lam Lệ Quyên cười lạnh một tiếng: "Mẹ lo lắng cái gì, con cũng 27 tuổi rồi, muốn buộc con vào dây lưng quần hả?" Nhưng ngẫm lại, bà xác thực nên lại dặn dò một câu: "Uống rượu phải có độ."
"Vâng!" Mẫu Đan quyết định về sau không nên làm mấy trò đùa vô vị này với mẹ: "Con về phòng đi tắm đã."
Giang Họa vừa về đến nhà, đổi giày liền lo lắng chạy đến phòng Mẫu Đan, Mẫu Tuyển ôm con trai đang ngủ vào ghế: "Mẹ, cha ở đâu?" Cởi áo khoác với giày cho con xong, kéo tấm chăn đắp lên.
"Ở thư phòng." Lam Lệ Quyên một ngày không gặp cháu trai, rửa một đĩa cherry hôm nay vừa hái ra khỏi phòng bếp: "Làm sao không mang thằng bé vào phòng ngủ?" Tiến lên sờ sờ bàn tay cậu bé, xem nhiệt độ trong lòng bàn tay.
Mẫu Tuyển cầm hai quả cherry: "Ngủ được 2 tiếng rồi, một hồi liền tỉnh."
Lúc Giang Họa xông vào phòng Mẫu Đan, Mẫu Đan đang sấy tóc, nhìn dáng vẻ khẩn trương này, cô cho là nhóm cô tham gia không chỉ là một bữa tiệc: "Bữa tiệc kia có sói?"
"Nói cái gì đó?" Giang Họa cởi áo khoác ra: "Là đạo diễn Trương Bình Kinh, còn có Tiêu thúc..." Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Phong Hán rời khỏi An thành chưa?" Nếu là chưa, đoán chừng 80- 90% cũng sẽ đi.
"Vấn đề này có chút khó." Mẫu Đan còn nhớ chuyện xế chiều hôm nay nhóm Hán mê đẩy cô lên đầu bảng hotsearch: "Nhất là dưới tình huống vật nguy hiểm cấp đặc biệt tài chính sung túc, mức độ nguy hiểm liền sẽ thăng cấp vô hạn." Tắt máy sấy, nhìn về phía Giang Hoạ đang ngồi trên giường: "Nếu không cậu gọi điện cho Tiêu thúc hỏi một chút?"
Giang Họa chẹp miệng: "Hỏi thế nào?"
Mẫu Đan nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ..." Mở máy sấy tiếp tục sấy tóc: "Cậu không chỉnh trang lại đi?"
"Tớ chính là ghé qua hỏi cậu một chút, hiện tại liền trở về phòng chỉnh trang." Giang Họa đã từ bỏ nỗ lực cuối cùng, vỗ vỗ Mẫu Đan lưng: "Chúng ta đêm nay ăn một bữa cho thật tốt, Mục Vân hiên An thành thế nhưng là nhà hàng tư nhân đỉnh cấp đấy."
Này có ý gì? Trực giác của Mẫu Đan cảm thấy Giang Họa không tin của năng lực nghiệp vụ của cô.
Chuyện lúc chiều để Yến Thanh lại một lần nữa kiến thức năng lực ứng biến của Mẫu Đan, trừ cái này, cậu còn phát hiện khu biệt thự Mẫu Đan ở mà trên mạng vạch trần vừa vặn ngay tại bên cạnh nhà chính Bách gia, nhưng khu nhà đó không phải khu biệt thự.
Đi đến cửa phòng Phong Hán, đưa tay gõ cửa một cái, Yến Thanh nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, không khỏi than nhẹ, cũng không đợi người trong nhà đáp lại, liền nói thẳng: "Đạo diễn Trương Bình Kinh ngày mai về thủ đô, đêm nay hẹn người của Bác Hằng, còn có một diễn viên đã định trước khác ăn cơm."
Cạch một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong. Phong Hán mặc đồ ở nhà, trở lại trước bàn máy vi tính, tiếp tục xem báo tài chính: "Ở đâu, lúc nào?"
"Mục Vân hiên, 7 giờ tối." Yến Thanh đi theo vào phòng: "Đạo diễn Trương nói nếu là... Cũng không cần miễn cưỡng."
"Tớ rất ổn." Phong Hán biết bọn họ đang lo lắng cái gì, kỳ thật duyên kết thân anh đã sớm coi nhẹ: "Vừa rồi nhà giam Thông Châu gọi điện thoại tới, Chu Hải Ninh chết rồi." Cây gai nằm ngang trong lòng đã không còn, hôm nay anh muốn uống chút rượu, an ủi thuở thiếu thời của chính mình.
Yến Thanh gật đầu: "Vậy tớ sẽ nhắn cho đạo diễn Trương." Hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hắng giọng một cái cười khan nói: "Tớ hôm nay cũng đi theo cậu nhặt tiền."
Bởi vì lời đồn đại bên ngoài, cổ phiếu công ty dưới trướng Bách thị đều giảm mạnh, anh biết Bách Vịnh Tuấn đang nỗ lực mua vào, Phong Hán cũng đang mua, anh đương nhiên không bỏ qua.
"Sẽ tăng lại đi." Phong Hán đối điểm này rất tin tưởng: "Nữ nhân Hồng Thanh Mặc kia quá tham lam, bà ta cho là 186 tỷ liền có thể để tớ buộc Bách thị mau chóng tiến hành phân chia tài sản."
"Cho nên bà ta còn đang chờ." Yến Thanh hiện tại cũng không biết Bách Quốc Khánh có phải đang đùa Hồng Thanh Mặc hay không, nếu không Hồng Thanh Mặc làm sao lại yên lặng như thế được?
Phong Hán cười khẽ: "Cậu cho rằng bác tớ thật là già nên hồ đồ rồi?" Hồng Thanh Mặc cũng đã biết nguyên nhân mẹ anh quá đời cùng chuyện anh bị vứt bỏ, cho nên mới nhận định anh sẽ không cho Bách gia sắc mặt tốt, về phần là ai nói cho bà ta biết, cũng không cần đoán, chắc chắn sẽ không phải Bách Quốc Khánh.
Yến Thanh vuốt vuốt tóc: "Cuộc sống hào môn thật không phải ai cũng có thể chịu..." Cậu cố gắng một chút lảm chủ thuê nhà thì hơn: "Gần đây giá nhà đất tăng nhanh khủng khiếp."
"Bình thường."
18:50, Mẫu Tuyển đưa em gái cùng vợ đến đại sảnh Mục Vân hiên, nhìn hai người tiến vào nhà hàng xong mới rời đi.
Mẫu Đan kéo Giang Họa tìm được thang máy lên tầng 18, vừa vặn thang máy này lại dừng ngay ở B2. Giang Họa lại kiểm tra trang dung của Mẫu Đan một lần nữa: "Một chút nữa, lúc ăn cơm, chúng ta tận lực giữ im lặng, người ta hỏi thần tượng của cậu là..."
Đinh một tiếng, thang máy đến, Giang Họa còn muốn tiếp tục nói, nhưng trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, thoáng nhìn người đứng trong thang máy, cô lập tức im lặng.
Mẫu Đan đang cúi đầu, nhìn mũi giày không biết dính bụi từ lúc nào: "Tớ biết, không thể nói thần tượng của tớ là Buffett, nếu là Phong đại nhân ở đó, liền nói thần tượng chính là anh ấy..." Còn muốn tiếp tục nói đi, nhưng đột nhiên lại bị Giang Họa kéo một phát: "Này, cửa thang máy vẫn chưa hoàn toàn mở ra, rất nguy hiểm."
Lại để cho cậu tiếp tục phát huy còn nguy hiểm hơn. Giang Họa căn bản không quan tâm Mẫu Đan phản kháng, kéo cô vào thang máy, đối diện với người bên trong.
Chú thích:
*"bánh trà": trà Phổ Nhĩ thường được đóng thành dạng bánh tròn;
*"bạch phú mỹ": chỉ mấy nàng thiên kim tiểu thư hoặc nữ đại gia vừa giàu có, vừa thông minh trí thức, lại trắng trẻo xinh đẹp.
Thuật ngữ đối xứng với "bạch phú mỹ" là "cao phú soái", cụm từ này chuyên dùng để chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có, lại vừa trí thức.