"Tớ cúp trước." Phong Hán cũng đã nhận được thông báo, ấn mở bài tin tức giải trí kia, lấy từ hộp thuốc lá đặt ở tủ đầu giường ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm lấy bật lửa vừa định châm, dường như ý thức được cái gì, lại bỏ xuống, cắn cắn đầu mẩu thuốc lá, cười.
Kẹp một điếu thuốc lá không có một điểm khói ra khỏi phòng ngủ, đi đến quầy bar ở phòng khách ngồi xuống, lấy một chai nước suối mở ra uống hai ngụm, vừa uống vừa xem ảnh chụp. Chính như Yến Thanh nói, cảnh tượng cũng không quá mức.
Phong Hán phóng đại ảnh chụp, ngón tay lướt qua cánh tay Mẫu Đan vòng qua cổ anh, nghĩ đến trong xe, cánh tay mềm mại của cô giống móng vuốt mèo con cào cào trên lưng anh, đáy mắt trở nên u ám, ngửa đầu uống thêm mấy ngụm nước lạnh, giội tắt ngọn lửa ở đáy lòng.
Lúc này, Mẫu Đan mới vừa tắm xong đã phát hiện mình lại lên trang nhất, mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy: "Ảnh đế Phong Hán rơi vào bể tình với Mẫu Đan, ôm hôn nồng nhiệt trong xe tại ga-ra khách sạn." Về phần nội dung, cô cũng không muốn nhìn, nhưng lại có người không buông tha cô.
Ting... Ting... Liên tiếp bốn tin WeChat được gửi đến.
Đạo diễn Trần:
[Thược Dược nha đầu, hai cô cậu đỗ xe mà cũng xảy ra chuyện nha?
] Đạo diễn Trần:
[May mắn tôi kiên nhẫn, chờ ở tầng 6 hơn 10 phút, nếu mà xuống nhà để xe sớm một bước, tình huống kia thật sự không tưởng tượng nổi.
] Đạo diễn Trần:
[Eo của người trẻ tuổi tốt thật. Mà không gian trong chiếc Mercedes SUV này còn rộng đáo để, hôm nào tôi cũng đi mua một chiếc, hỏi người phát ngôn Phong Hán một chút có thể được giảm giá hay không? Tiền bây giờ khó kiếm lắm, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.
] Đạo diễn Trần:
[Đúng rồi, tiêu phí lần này Phong Hán tới Lệ thành tôi bao hết, cô tìm đạo diễn Hồ thanh toán.
] Xem hết một lượt từ đầu đến cuối, Mẫu Đan lập tức nhắn lại cho Trần Sâm: "Thật sao?" Sau đó quả quyết gọi cho Phong lão bản. Đạo diễn Trần tài đại khí thô, đối mặt với lãnh đạo kiểu này, cô không thể ôm tâm thái của tiểu thị dân được.
Nhưng điện thoại còn chưa có người nghe, Trần Sâm lại gửi tin WeChat, Mẫu Đan vừa định ấn xem, điện thoại đã thông, thanh âm trầm thấp của Phong Hán truyền ra: "Alo, Peony."
"Anh chờ một chút." Mẫu Đan mở giao diện WeChat, xem xong tin nhắn Trần Sâm vừa gửi, lập tức vui vẻ: "Phong lão bản, đạo diễn Trần nói toàn bộ tiêu phí của anh tại Lệ thành ông ấy bao hết, hạn mức cao nhất là 100 vạn."
"100 vạn này em định tiêu thế nào?" Phong Hán cầm thẻ phòng, ra khỏi thang máy.
Mẫu Đan cười khúc khích, cảm giác từ khi dính dáng với Phong lão bản, đĩa bánh từ trên trời nói rơi là rơi, đùa: "Sáng ngày mai chúng ta đi ngân hàng mua 100 vạn vàng thỏi, biến tiền giấy thành tài sản đảm bảo, há há há..."
"Được đó." Phong Hán cảm thấy chủ ý này không tồi, ngừng chân tại cửa phòng 608, đưa tay nhấn chuông cửa.
Đinh...
Tiếng chuông cửa đột ngột khiến Mẫu Đan hơi giật mình, cầm điện thoại không nói thêm gì nữa, nhìn cánh cửa kia, trong điện thoại di động truyền đến tiếng chuông cửa đã nói cho cô biết ngoài cửa là ai. Chuông cửa lại vang lên hai tiếng, cô để điện thoại di động xuống, đứng dậy xuống giường đi mở cửa.
Từ khi tới đoàn làm phim, ngoại trừ đi ngủ, Mẫu Đan đều đã quen tắm xong mặc nội y, khoác thêm áo dài, sợ có người lâm thời tới cửa.
Hé cửa ra, ngẩng đầu nhìn người tới. Cô gọi điện thoại cho anh không có nghĩa là đã bớt giận: "Anh không ngồi ở phòng Tổng thống tầng 12, đến chỗ này làm gì?"
"Ừm..." Phong Hán cúp điện thoại, đưa tay điểm nhẹ chóp mũi cô: "Anh có bảo bối lạc ở chỗ em, em không phát hiện mình có thêm gì sao?"
"Thêm cái gì?" Mẫu Đan giả ngu: "Làm sao em lại không phát hiện?" Thoáng nhìn thấy phòng đối diện có người mở cửa, cô kéo lấy cổ áo sweater màu xám nhạt của anh kéo vào trong phòng, sau tranh thủ thời gian đóng cửa lại, nhưng còn chưa kịp quay người đã bị chống trên cánh cửa: "Anh làm gì vậy?"
"Anh bị lạc mất bạn gái, em có thêm bạn trai." Tay Phong Hán ôm sát lấy cô từ phía sau, khiến cả người cô chìm vào ngực anh: "Để anh ôm một cái." Hôn đỉnh đầu cô, thanh âm càng thêm trầm thấp: "Anh chỉ ôm một cái, cái gì cũng không làm."
Bọn họ từ lúc quen biết đến hiện tại còn chưa đến 3 tháng, tiến triển quá nhanh có thể sẽ khiến cô có cảm giác anh rất không trân trọng, đây không phải điều mà anh hy vọng, nhưng đêm mai anh nhất định phải trở lại thành Đại Lý. Nghiêng đầu kiểm tra má phải của cô, hiện tại không có lớp trang điểm che lấp, có thể nhìn càng rõ.
Nhiệt độ ấm áp sau lưng khiến Mẫu Đan vô cùng... vô cùng dễ chịu. Phát giác được ý định của anh, cô nghiêng nghiêng đầu sang trái: "Đã tiêu bớt nhiều rồi, đoán chừng qua đêm nay là hết."
"Vẫn còn hơi sưng." Giờ phút này, trong mũi Phong Hán đều là mùi hương của cô. Nhìn lỗ tai trắng bóc của cô, khuôn mặt như ngọc, góc nghiêng ưu mỹ, đôi đồng tử màu đen nhạt khó lấy lại nét tịch liêu dĩ vãng. Anh đánh giá cao khả năng tự chủ của chính mình, cúi đầu hôn tóc mai cô.
Cảm nhận được hơi thở của anh từ bình ổn dần trở nên gấp rút, Mẫu Đan gợi lên khóe môi, nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác như bùng nổ của trái tim: "Ưm..." Cảm giác tê dại khiến cô kìm lòng không đậu yêu kiều lên tiếng.
Chịu không nổi tra tấn như vậy, quay người đẩy Phong Hán ra, lập tức tiến lên đè anh vào tường, hai tay đan xen với tay anh, cằm chống trước ngực anh. Giờ phút này, mặt Mẫu Đan rất đỏ, đôi mắt trong veo như nước giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Phong Hán nắm lấy tay cô, thoáng dùng sức. Anh thấy được chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ trán cô, giọng nói khàn khàn lộ ra kiềm chế khó nhịn: "Peony..." Hôn lên đôi môi anh đào mê người của cô.
Lần thứ hai hôn, Mẫu Đan đã không còn lạnh nhạt như lần đầu. Hiện tại cô chỉ cảm thấy mình ở phương diện này có thiên phú dị bẩm, buông tay Phong lão bản ra, hai tay vòng qua cổ anh.
Phong Hán ôm chặt nữ nhân của mình, khiến cô càng sát lấy anh. Không khí trong phòng trở nên khô nóng, hơi thở của hai người càng thêm nặng nề gấp rút, ngay lúc một móng vuốt nhỏ chạm vào cúc quần của anh, Phong Hán dừng lại, một tay ôm lấy cô: "Không được, không phải..."
"Há há." Mẫu Đan lùi lại, mặt dán lấy người anh: "Phong lão bản, có phải anh đã bị Mẫu Đan tinh mê đến không kìm nổi rồi đúng không?"
"Ừ." Phong Hán ôm cô vào phòng, đặt cô lên bàn, hai tay chống bên người cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng ấy, vẫn không nhịn được hôn lên: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
"Sau đó lại đến một đoạn nhân quỷ tình duyên." Mẫu Đan cười ghé đầu lên vai anh: "Em mới vừa xem tin giải trí, anh xem qua chưa?"
"Rồi." Phong Hán chỉnh lại mái tóc có chút rối loạn của cô: "Paparazzi chụp được ảnh tìm Yến Thanh, Yến Thanh từ chối mới liên hệ anh, lúc anh muốn mua, bọn họ đã tung ra."
Mẫu Đan nghe nói như thế, lập tức không còn lười biếng: "Mua cái gì?" Lại có người tìm anh bán ảnh chụp: "Không phải em đã nói ảnh chụp như vậy không cần mua lại sao, hay là anh để ý?"
"Anh vô thân vô cố, trước kia không có gì phải để ý..." Phong Hán nhìn cô gái nhỏ đang xù lông nhà mình, trong lòng ngứa một chút, xích lại gần hôn chóp mũi cô: "Hiện tại chỉ để ý em. Em không giống anh, em có người nhà." Mà theo anh được biết, Mẫu gia còn là thư hương môn đệ chú trọng thanh danh.
Hoá ra là như vậy. Nghe anh nói vậy, nói không có mừng thầm là giả. Mẫu Đan không tự giác bắt đầu đong đưa hai chân, ngón chân mượt mà đáng yêu một lần một lại lần
đụng vào đầu gối của anh: "Hôm nay trở về em đã báo cáo với mọi người trong nhà rồi." Cô chắc chắn sẽ không nói cho anh biết hai người còn bị ba mẹ cô liên hợp khinh bỉ.
Phong Hán nghe vậy lập tức khẩn trương: "Em... nố với cha mẹ quan hệ của chúng ta?" Không phải anh không tự tin, mà là ở trước mặt Peony ưu tú như vậy, anh rất khó mà thong dong nổi.
"Ừ." Mẫu Đan nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, tâm tình lại càng tốt: "Cha mẹ em không có cứng nhắc như anh nghĩ đâu, tương phản tư tưởng của hai người rất open, em gia nhập giới giải trí còn là mẹ em đề nghị trước hết nhất."
"Cho nên..." Phong Hán có chút chần chờ: "Anh xem như qua cửa rồi?" Niềm vui tới quá đột ngột khiến anh thật không dám tin tưởng.
"Phong lão bản..." Mẫu Đan nghĩ đến thuở thiếu thời của anh, cũng có thể hiểu được vì sao anh sẽ có biểu hiện không tự tin như vậy: "Anh đủ ưu tú." Cô cũng rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Dù không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ là 5 chữ thật đơn giản, nhưng đối với Phong Hán mà nói đã là đủ. Anh vui vì cô chân thành với tình cảm giữa hai người: "Peony, ann sẽ cố gắng để mình xứng với em." Chuyện đã qua không có cách nào thay đổi, nhưng anh có thể nắm chắc hiện tại và tương lai.
Mẫu Đan nhíu mày: "Nhận thức của anh về chính bản thân mình dường như còn chưa rõ ràng lắm thì phải. Em đang do dự xem nên uốn nắn nhận thức của anh, hay là để anh tiếp tục mơ hồ như thế, haha..."
Nhìn lúm đồng tiền có thể sánh với hoa mẫu đơn của cô, Phong Hán thừa nhận chính mình lại bị câu dẫn, sát lại bên cô, để cô cảm thụ tâm tình phấn khởi của anh, hôn lên khoé môi cô: "Em dùng sức câu dẫn đi, câu đến mức anh sụp đổ hoàn toàn mới thôi."
"Anh..."
Reng...
Điện thoại trong túi quần Phong Hán kêu lên thật quá đúng lúc. Mẫu Đan lập tức lấy nó ra, đưa cho Phong lão bản nghị lực không phải rất kiên định: "Là Yến Thanh."
"Alo..."
"Tớ..."
Phong Hán sợ Yến Thanh lại nói hươu nói vượn, lập tức nói rõ: "Peony ở bên cạnh tớ."
"Tớ..." Yến Thanh bị anh ngăn lời, trong lúc nhất thời lại quên mất mình định nói gì: "Cậu... cậu bị sao vậy? Tớ có chuyện khẩn yếu muốn nói với cậu, tại sao cậu lại chặn lời tớ chứ?! Tớ là một người đàn ông văn minh lại nhã nhặn, làm sao mà không gặp người được?"
"Xin chào." Mặc dù không biết tại sao anh lại muốn chỉ ra rằng mình ở bên cạnh, nhưng Mẫu Đan vẫn lễ phép mở miệng ân cần thăm hỏi: "Chuyện gần nhất làm phiền anh rồi."
Yến Thanh vừa nghe thấy lời ấy, lập tức nhớ ra mình tìm Phong Hán là vì chuyện quan trọng gì: "Hai người đã nhận thầu bảng hotsearch Weibo, tôi chính muốn hỏi lão bản xem có muốn dùng tiền rút lui hotsearch hay không?"
Phong Hán nhìn về phía Mẫu Đan, Mẫu Đan tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không cần." Cái đó quá phí tiền.
"Không cần đúng không?" Vừa vặn bớt việc cho cậu: "Weibo của hai người cũng đã triệt để luân hãm, có tâm tư thì đáp lại, không tâm tình không có thời gian thì liền giả chết đến cùng, tôi đi hỏi xem dạo này còn có tin lớn nào bị đè ép, có thể lộ ra ánh sáng sớm một chút hay không."
"Tin tức này nhất định phải ép xuống sao?" Mẫu Đan làm sao lại cảm giác cái nào cũng phải tốn tiền: "Chỉ là một việc nhỏ không cần thiết thôi mà?"
Cậu cũng cảm thấy không cần thiết. Dù sao hai người bọn họ có quan hệ là thật, ép cái gì chứ? Nhưng lão bản có lo lắng, vậy nhân viên lấy tiền làm việc như cậu không phải nên bài ưu giải nạn giúp lão bản cho thật tốt sao: "Cho nên Lain đến cùng nói thế nào?"
"Trước hết không cần để ý." Phong Hán nháy nháy mắt suy nghĩ, nhìn thoáng qua Mẫu Đan: "Cậu khống chế bình luận." Cha mẹ tư tưởng dù khai sáng, nhìn thấy con gái bảo bối mình một mực che chở vì một nam nhân mà bị nhục mạ, tâm tình cũng sẽ không tốt được.
"Ok." Khống bình đơn giản, Yến Thanh có phương hướng cụ thể, còn lại thì là lấy tiền làm việc: "Hai người kế..."
"Chờ chút." Mẫu Đan còn có lời muốn nói: "Còn phiền ngài thêm 2 phút. Hôm nay Phong Hán đến thăm tôi, gặp đạo diễn Trần, sau đó liền bị đạo diễn Trần đưa đẩy vào..."
Yến Thanh không đợi Mẫu Đan nói xong cũng đoán được là chuyện gì xảy ra: "Lão bản nương, xin chú ý cách dùng từ của tôi, lão bản nương, tôi chỉ là người làm công, chuyện của lão bản thật sự không thuộc quyền quản lý của tôi, cúp máy trước, chúc lão bản nương và lão bản có một đêm khó quên."
Tút... Tút...
"Vì sao lão bản còn chưa nói tạm biệt mà một nhân viên đã dám cúp điện thoại vậy?" Mẫu Đan nhìn về phía Phong Hán: "Này đáng để chúng ta suy nghĩ sâu xa." Than nhẹ một tiếng, sau đó cười hỏi: "Anh muốn đáp lại chứ?"
"Em có thể đáp lại." Phong Hán cúi đầu nhìn về phía nàng để trần hai cước nha tử: "Muốn hay không xuyên đôi tất?"
"Không cần." Mẫu Đan lắc đầu: "Em đã gỡ cài đặt Weibo, Tuyên Thành Kiếm Ảnh chưa quay xong khẳng định sẽ không cài đặt lại, anh xem trước xem trên Weibo nói như thế nào?"
"Ừ." Cuộc điện thoại của Yến Thanh khiến Phong Hán đè xuống xao động, mở Weibo, mảy may không có tránh Mẫu Đan, đăng nhập tài khoản của mình: "Xem tình huống dưới Weibo của em trước chứ?"
"Ừ." Mẫu Đan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của anh: "Lâu lắm rồi em không vào Weibo, cũng không biết nó có mọc cỏ hay không nữa?"
Phong Hán them Mẫu Đan vào nhóm chú ý đặc biệt, sau đó vào trang cá nhân của cô, mở xem bình luận của bài đăng gần nhất, nhìn qua một lượt, không khỏi cười ra tiếng: "Haha..."
Mẫu Đan thấy bình luận tất cả đều là kêu gọi cô cài đặt lại Weibo, lập tức có chút dở khóc dở cười: "Lại còn có dân mạng nhiệt tâm lo lắng em sẽ chỉ biết gỡ cài đặt, không biết tải lại." Hướng dẫn chi tiết các bước luôn.
"Đi xem chỗ anh một chút đi."
"Ừ." Phong Hán tiếp tục xem thêm chút nữa, không phát hiện bình luận quá kích nào mới thoát ra, nhấn vào Weibo của chính mình.
"Phong thân muội khẳng định là fan ruột của anh." Mẫu Đan thấy top comment chính là bình luận của cô nàng này: "
Aaaa!!! Làm em gái ruột, anh ruột anh nhất định phải nghe em, lúc hẹn tuyệt đối không nên mang theo Yến Thanh, đó chính là một cái bóng đèn cả nghìn watt đó." Đưa tay nhấn like.
Phong Hán bắt lấy bàn tay đang muốn thu về của cô: "Anh vẽ cho em, em viết caption."
Chủ ý này có vẻ rất không tồi, Mẫu Đan hít mũi một cái: "Ok. Weibo của anh quá nặng nề, chúng ta dọa bọn họ một chút."
Ngay thời điểm mọi người đều nhận định không ai đáp lại, Phong Hán update Weibo đáp lại chuyện trong xe đêm nay: "
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, không nên hỏi. Ảnh là do chủ Weibo Phong Hán vẽ, caption tất cả đều do người nào đó viết."
Hình minh hoạ: Một tỷ tỷ đầu cây nấm đứng trước một chiếc xe Mercedes, cầm ảnh của Phong Hán thoả mãn cười.
Phối hợp một lời:
Không nên hỏi, hỏi là gặm.