"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?! Mấy người bạn của tớ nói Phỉ Vận Y dựa vào giám đốc công ty giải trí Thiên Ánh Võ Chiêu, ngay cả chị em tốt của cô ta Tô Hạ cũng đính hôn với tên nhà giàu mới nổi ở Thân thành Mạnh Kỳ." Giang Họa đưa tay quệt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.
5 năm trước, vào thời điểm cô chật vật nhất, thời điểm nhà họ Giang tứ cố vô thân nhất, người đàn ông cô yêu 8 năm cầu hôn cô. Mà cô ngay cả một cái hôn lễ ra hồn cũng không dám tổ chức, cho tới hôm nay đều không có dũng khí cùng Mẫu Tuyển ra ngoài xã giao. Vì sao... vì sao cô bao bọc bọn họ như vậy, bọn họ lại đối xử với cô như thế?
"Công ty giải trí Thiên Ánh?" Mẫu Đan nhíu đôi mày được cắt tỉa cẩn thận, bởi vì Giang Họa, cô đối với giới giải trí không quá xa lạ. Thiên Ánh cũng coi như là một trong những công ty giải trí lớn nhất cả nước, thành lập 23 năm, ảnh đế, ảnh hậu liền có tới không dưới 5 người: "Phỉ Vận Y có dính líu với Võ Chiêu? Chuyện này cùng với hình tượng con người cô ta thật không quá có sức liên tưởng nha."
Giang Họa rời khỏi cái ôm của Mẫu Đan, lấy khăn tay từ trong túi ra lau nước mũi: "Phỉ Vận Y ban đầu tên là Phỉ Nghi, tuy nhiên xuất thân từ vùng nông thôn Quế thành, vì vậy chính cô ta cũng luôn một mực cố gắng." Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt lúc đó cô ký hợp đồng với cô ta.
"Sau khi thành danh cũng không quên khó khăn xưa, vì kiến thiết quê hương đóng góp không ít tiền của."
"Cô gái nghèo khổ một mình nhảy vào vũng nước sâu của giới giải trí, lại gặp phải chuyện "môi giới mại dâm"." Mẫu Đan nghĩ đến phần tin tức năm đó, không khỏi lắc đầu: "Phỉ Vận Y rất thông minh, mượn chuyện "môi giới mại dâm" nổi tiếng một khoảng thời gian, sau khi gia nhập công ty truyền thông Tam Thủy luôn luôn làm đâu chắc đó, chuyên chú quay phim, 5 năm qua cơ hồ không có scandal."
"Giám đốc công ty giải trí Thiên Ánh Võ Chiêu, xuất thân từ gia đình nghệ sĩ kinh kịch, làm việc khiêm tốn nhưng ánh mắt tinh chuẩn." Nhắc đến điểm này, Mẫu Đan thật mặc cảm: "Hạng mục anh ta đầu tư không có cái nào là không kiếm lời."
"Phỉ Vận Y năm nay quay bộ
Bụi Mù Sa Mạc cực kỳ hot đó, nhà sản xuất chính là Võ Chiêu." Giang Họa nắm chặt khăn trong tay, tự giễu nói: "Tại sao tớ lại có cảm giác quay đầu vô vọng đâu?"
Mẫu Đan lại không nghĩ vậy: "Hình tượng Phỉ Vận Y thiết lập quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến có chút giả." Còn Tô Hạ, nữ nhân kia nhìn cực kì ngọt ngào, không có tâm cơ, kì thực cũng không đơn giản. "Nói cho cậu một chuyện, tên nhà giàu mới nổi ở Thân thành Mạnh Kỳ lần này giống như tớ cũng "sập"."
Giang Họa kinh hãi: "Tài sản của Mạnh Kỳ thế nhưng là gần 1 tỷ!"
"Một tỷ thì thế nào?" Mẫu Đan nhìn dáng vẻ ngạc nhiên này của Giang Họa, cười nói: "Tớ hỏi cậu, Mạnh Kỳ dựa vào cái gì giàu lên, anh ta có thực thể sản nghiệp sao, có dây chuyền sản nghiệp sao?"
Mạnh Kỳ giống như Đan Đan, đều là đầu tư kiếm tiền. Giang Họa ngừng khóc: "Nói như vậy Tô Hạ sắp thay kim chủ rồi?"
"Cô ta nếu thật sự cùng tên Mạnh Kỳ đã không có gì còn thiếu nợ gần trăm triệu đó kết hôn, tớ liền tin tưởng giữa bọn họ là tình yêu." Mẫu Đan khoanh tay, ngắt lời Giang Họa: "Cậu làm người đại diện của Phỉ Vận Y 5 năm, đối với con người cô ta không chỉ hiểu chút ít đó a?"
Đó là đương nhiên. Giang Họa nhíu mày: "Kỳ thật chuyện Phỉ Vận Y dựa vào Võ Chiêu cũng không nằm ngoài dự liệu của tớ. Nói đến đây, cô quay người dựa vào rào chắn bên trên, thở phào một hơi: "Cô ta thích Phong Hán, cái kiểu cực kỳ si mê luôn á."
"Ảnh đế Trung Quốc nổi tiếng toàn cầu Phong Hán?" Lần này đến lượt Mẫu Đan kinh ngạc, bất quá sau phút kinh ngạc, cô lại cảm giác rất bình thường, cúi người nằm sát bên Giang Họa: "Nhưng không phải Phong Hán vào 6 năm trước đã rời công ty giải trí Thiên Ánh, tự lập môn hộ sao?"
"Rời đi cũng không phải tuyệt giao, người ta là hòa bình "chia tay"." Giang Họa liếc về phía Mẫu Đan: "Phỉ Vận Y cố gắng như vậy chính là vì có thể đến gần Phong Hán, chỉ là Phong Hán sau khi giải ước hợp đồng cùng công ty giải trí Thiên Ánh liền giảm bớt công việc, cơ hồ một năm rưỡi mới ra một bộ điện ảnh, còn phần lớn đều là cùng công ty nước ngoài hợp tác."
Mẫu Đan có thể hiểu được tâm tình của Phỉ Vận Y: "Tớ cố gắng lâu như vậy cũng không thể cùng Buffett* ăn một bữa cơm."
Công ty giải trí Thiên Ánh dù sao cũng là chủ cũ của Phong Hán, Phỉ Vận Y coi như là phí hết tâm tư.
Giang Họa liếc mắt, cười nói: "Cậu bớt mơ mộng hão huyền kiểu này đi!" Lần trước cô nàng thua lỗ 13 triệu đó cũng không đủ mua một bữa rau dưa tạm bợ của Buffett.
Mẫu Đan phồng miệng, nói: "Đấy là động lực để tớ tiến tới."
"Vậy là tốt."
Giang Họa quay lại chuyện chính sự: "Tớ dự định mở một studio." Cứ không lý do như vậy bị dội một đầu phân, cô chết cũng không thể nhắm mắt.
"Được nha." Mẫu Đan không hề nghĩ ngợi liền biểu thị ủng hộ, bất quá còn nhắc nhở cô một chút: "Chỉ là Phỉ Vận Y, Tô Hạ 6 người đó hiện tại không giống trước kia, cậu trở lại ngành giải trí phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Việc này Giang Họa đã nghĩ qua: "Chính tớ ngược lại là không có vấn đề, lo lắng chính là..."
"Yên tâm đi!" Mẫu Đan vỗ vỗ vai Giang Họa: "Cha mẹ đều là người từng trải, họ sẽ ủng hộ cậu."
Giang Họa thở dài, trong lòng vẫn có rất nhiều lo lắng, nhưng ngày nào chuyện "môi giới mại dâm" chưa được làm sáng tỏ, ngày đó cô không nhấc đầu lên nổi.
...
Chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại bên ngoài nhà tù Thông Châu.
Một ông lão tóc bạc phơ, cực kì gầy gò được cảnh sát mang tới phòng quan sát số 03. Cách lớp kính chống đạn nhìn người đến thăm, ông lão run rẩy vươn đôi tay còn đeo còng về phía điện thoại.
Ngũ quan người đàn ông tới thăm tù so với người châu Á càng thêm lập thể, tháo xuống kính râm, mi mắt sâu dài, đôi mắt thiên về màu đen, nhưng so với người Trung Quốc nhạt rất nhiều. Cầm lấy ống nghe, thanh âm trầm thấp lại lạnh lùng: "Tôi tới, ông muốn nói điều gì cứ nói đi."
"Phong Hán." Ông lão nhìn người sau lớp kính, đôi đồng tử đục ngầu trở nên rõ ràng: "Ta cho là
cậu sẽ không muốn gặp ta."
Người đàn ông đến thăm tù chính là Phong Hán- người vừa trở về từ Liên hoan phim quốc tế Berlin. Anh đưa tay lướt qua gò má trái, cuối cùng ổn định ánh mắt trên mặt ông lão: "Bọn họ nói ông sắp chết, tôi liền đến."
Vì tống người này vào ngục giam, anh cùng Thiên Ánh ký hợp đồng 10 năm, dùng tiền kiếm được từ Thiên Ánh mời luật sư tốt nhất, đấu với người này 3 năm.
"14 năm này, ta ban đầu rất hận cậu, về sau chậm rãi không hận, liền suy nghĩ chính mình làm sao lại biến thành bộ dáng này." Ông rõ ràng yêu Phong Minh Hà tận xương, nhưng lại một lần lại một lần xuống tay với bà, cuối cùng khiến cho bà ấy thà chết cũng phải hất tay của ông ra. "Gần nhất ta rốt cục suy nghĩ minh bạch."
Đôi mắt thâm sâu như biển của Phong Hán nhìn chằm chằm ông lão, như muốn nhìn thấu linh hồn của ông, thanh âm trở nên khàn khàn: "Ông hận bà ấy, hận bà sau khi mất con, ngay ở bệnh viện nhặt được tôi, còn làm thủ tục nhận nuôi." Ngữ điệu không gợn sóng, nhưng trong đó lại mang theo bi thống nồng đậm: "Ông hận bà ấy mang tất cả tình yêu đối với đứa bé kia cho tôi."
"Cậu nói đúng." Đôi môi ông lão run run, nước mắt đục ngầu rơi xuống: "Ta hận bà ấy, hận bà ngay sau khi mất đi đứa con của chúng ta liền khăng khăng muốn ly hôn, hận bà... hận bà không còn yêu con của chúng, hận bà toàn tâm toàn ý đối xử với cậu."
"Cho nên ông liền lợi dụng áy náy đối với đứa bé kia, một lần lại một lần tra tấn bà, đánh bà." Bàn tay đặt trên ống nghe của anh nắm chặt, lắng đọng nhiều năm như vậy, cảm xúc của anh cực ít khi dao động, nhưng mỗi lần nhớ tới mẹ, liền khó có thể tự điều khiển.
Ông lão đấm lên mặt bàn, khóc một cách cay đắng: "Ta hối hận, quãng đời còn lại không có bà ấy, ta sống không bằng chết." Vô số đêm, ông không ngừng mơ tới cảnh Minh Hà hất tay ông ra lúc nhảy lầu, cho đến hôm nay mới hiểu được, chữ yêu của chính mình nhỏ đến vặn vẹo.
"Nghe nói ông còn có 3 tháng." Phong Hán khôi phục tâm tình, nghiêng mặt cười khẽ: "Ông sớm đáng chết." Nói xong liền cúp điện thoại, cầm kính râm ra khỏi phòng quan sát.
Yến Thanh ở bên ngoài ngục chờ, thấy Phong Hán đi ra, lập tức mở cửa sau xe. Nhưng Phong Hán cũng không lên xe, ném kính râm lên ghế sau: "Cho tớ một điếu thuốc."
Yến Thanh vẻ mặt hào phóng, ngước mắt lên, nếp nhăn trên trán tầng tầng lớp lớp. Đưa tới thuốc lá cùng bật lửa: "Làm sao vậy?"
"Chu Hải Ninh lại lấy dì Phong ra kích thích cậu?"
Phong Hán ngậm điếu thuốc, hít một hơi sâu, ngửa đầu nhìn trời, thở ra: "Không." Trả lại bật lửa cho Yến Thanh: "Còn có mấy ngày liền qua Tết, đợi lát nữa trở về Dương thành một chuyến, tớ muốn đi viếng mẹ."
"Ok." Yến Thanh ngồi trên ghế lái ngước cổ mãi thật sự khó chịu, dứt khoát đi xuống xe, đứng bên người Phong Hán: "Đúng rồi, Phỉ Vận Y biết năm đó là cậu giúp đỡ cô ta, muốn gặp mặt cám ơn cậu."
"Phỉ Vận Y chỉ là một trong số những đứa trẻ năm đó tớ tài trợ." Anh vừa sinh ra liền bị ném bỏ, chỉ là tốt số gặp được mẹ anh- Phong Minh Hà.
"Để cô ta học làm người cho thật tốt đi, tớ cũng không cần cô ta cảm tạ."
Lăn lộn trong ngành giải trí lâu như vậy, đôi mắt này của Yến Thanh sớm đã nhìn thấu hồng trần: "Trầm tĩnh 5 năm, cô ta đại khái đã quên chính mình giẫm lên ai mà bò dậy."
Nhưng để cậu ngoài ý muốn chính là nha đầu Giang Họa kia lại nuốt vào một hơi này, từ đó biến mất khỏi ngành giải trí."
"Đường đều là chính mình đi." Phong Hán dập tắt điếu thuốc mới cháy một nửa: "Hậu quả cũng là chính mình gánh chịu."
Yến Thanh dựa vào cửa xe, nhìn qua Phong Hán với mái tóc có chút xốc xếch, dấm trong lòng không lập tức lên men. Một nam nhân dáng dấp 360° không góc chết thì cũng thôi đi, còn có chiều cao hoàn mỹ, hắn nếu không phải người đại diện của cậu ta, đều nghĩ chụp bao tải bắt cóc cậu ta trong đêm: "Cậu thật sự đối với mỹ nữ đưa đến tận cửa này không có một điểm hứng thú?"
"Tớ thích không nổi." Phong Hán cầm điếu thuốc chỉ còn một nửa lên xe: "Đừng quên cậu là người đại diện của tớ."
"Quên không được." Yến Thanh hút thêm vài hơi, sau đó mới lên xe: "Chúng ta bây giờ trở về Dương thành?"
"Ừ."
Mẫu Đan cùng Giang Họa sau khi rời khỏi tầng cao nhất liền trực tiếp tới chợ ở phụ cận mua một chút rau mọi người trong nhà thích ăn, trở về chuẩn bị cơm tối.
Đêm này, cả nhà họ Mẫu ngoại trừ Dương Dương đều khó mà ngủ. Lam Lệ Quyên lật qua lật lại như bánh nướng, cuối cùng từ bỏ việc đếm cừu, xoay người ngồi dậy than thở: "Hai ngày trước, Viện trưởng bệnh viện nói với tôi, muốn mời tôi trở lại." Vốn Dương Dương cũng không khó trông nom, bà cũng có ý định, giờ lại lắc đầu."
"Để người trẻ tuổi chúng nó ra ngoài xông xáo đi." Mẫu Trung Dân lúc ăn cơm tối liền chú ý thấy vợ Tuyển tử khóc qua, đứa bé kia trong lòng cũng không dễ dàng gì.
"Ừm." Lam Lệ Quyên gật đầu, nghĩ đến một chuyện lập tức cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, híp mắt nhìn màn ảnh: "Tôi tìm xem Weibo đăng kí thế nào, chờ Họa Họa ra ngoài làm việc, tôi liền đăng kí mấy cái tài khoản trợ uy cho con bé, ai mắng nó, tôi liền mắng người đó."
Mẫu Trung Dân hứng thú, xích lại gần nói: "Vậy cũng đăng kí cho tôi một cái."
*"Buffett": Warren Buffett - nhà đầu tư thành công nhất thế giới, cổ đông lớn nhất kiêm giám đốc hãng Berkshire Hathaway, và được tạp chí
Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ tư thế giới sau Jeff Bezos, Bill Gates và Bernard Arnault với tài sản khoảng 85 tỷ USD.