Võ Chiêu bán tín bán nghi cúp điện thoại. Yến Thanh khinh thường xùy một tiếng: "Mới có thế mà đã đứng ngồi không yên. Tổng giám đốc công ty đã đưa ra thị trường chỉ có mỗi tí năng lực như thế?" Cuộc điện thoại như vừa rồi, thế mà cũng dám gọi: "May là cậu không đụng chạm gì, nếu không lại rước một đống phiền phức nữa."
"Chuyện Thiên Ánh, tớ vốn không muốn dính dáng." Phong Hán đẩy điếu thuốc Yến Thanh đưa tới: "Cậu cũng nên hút ít thuốc một chút."
"Biết rồi!" Yến Thanh cầm bật lửa đốt thuốc, hít một hơi: "Cậu cũng không thể ra trận. Cuộc điện thoại vừa rồi Võ Chiêu gọi cũng không đơn giản, tội cấu kết lũng đoạn thị trường cũng không nhỏ."
Điểm ấy Phong Hán rất rõ ràng. Thời điểm anh học tài chính ở Mỹ cũng đã học luôn luật thương mại. Võ Chiêu có tâm tư gì, anh còn mò được chuẩn: "Có phải cậu nên trở về rồi không?"
Vừa nhắc tới cái này, Yến Thanh lại không được tự nhiên: "Để tớ hút xong điếu thuốc này đã." Cậu phải ngẫm lại cho kỹ, trở về câu thông với Đông Tiểu Tây thế nào?
"Hai cậu đã ăn cơm chưa?" Phong Hán nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ tối.
"Gọi phục vụ khách sạn." Yến Thanh liếc qua Phong Hán: "Cậu nghĩ là tớ đần thật hả? Cô ấy đã gầy đến da bọc xương rồi, tớ còn có thể để cô ấy đói?" Lúc trưa, nếu không phải cô ngậm miệng quá chặt, cậu còn có thể đút cho cô thêm một bát canh cá.
Phong Hán cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây hít khói: "Cậu gọi bữa tối giúp tớ, tớ tắm trước."
"Vé máy bay đi Đông Kinh sáng mai đổi thành vé chiều." Yến Thanh cũng không còn cách nào. Cậu không thể ăn xong liền theo Phong Hán đi, để Đông Tiểu Tây một mình ở khách sạn.
"Không thành vấn đề." Phong Hán cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần có thể tham gia hoạt động đại diện ngày kia là được. Cầm đồ ngủ đi hướng phòng vệ sinh: "Cậu về nhanh đi, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
"Không có trốn tránh, chỉ là suy nghĩ trước cho thật kỹ thôi. Đây cũng là để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết."
Đông Tiểu Tây nằm trên giường, nhắn tin cho người đại diện xong, lại vùi mặt vào gối đầu, hít sâu. Nghĩ đến buổi trưa được anh ôm vào trong ngực đút từng muỗng từng muỗng cơm, tâm tình đẹp như bay lên, không còn lo lắng như trước. Nghe thấy gian ngoài có động tĩnh, cô lập tức xuống giường.
"Sao em lại đi chân trần ra đây?" Yến Thanh đuổi như đuổi con gà con: "Mau... Mau lên giường đợi, anh vừa gọi bữa tối, một chút nữa là tới."
"Em không ăn cơm tối." Đông Tiểu Tây nghe lời trở lại trên giường: "Anh tự ăn đi."
Vậy không được! Yến Thanh ngồi ở mép giường: "Người mẫu các em đều tu tiên à, thở cũng có thể no bụng?" Nhìn tay chân lèo khèo kia của cô kìa, anh ôm cô cũng không dám dùng sức, sợ làm gãy xương cô.
"Anh chê em gầy?" Đông Tiểu Tây biết nam nhân đều thích kiểu như Mẫu Đan, mặc quần áo trông gầy, cởi ra lại đầy đủ. Nhưng cô đây không phải nghề nghiệp không cho phép tùy hứng sao?
Yến Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt không có đến hai lạng thịt của cô, cười trêu ghẹo: "Chủ yếu là ôm hơi đau, anh đau lòng."
Đông Tiểu Tây có thể thành công đánh vào giới thời trang Âu Mỹ, ngoại trừ tự thân cô cố gắng, dung mạo cũng là một sự giúp đỡ lớn. Khuôn mặt cô thiên hướng mặt chữ quốc, nhưng hàm dưới lại không rộng như mặt chữ quốc, góc cạnh rõ ràng, đường cong toàn bộ khuôn mặt cũng vô cùng rõ ràng, ngũ quan dáng dấp không tệ, nhất là mí mắt như lá liễu, xinh đẹp lại mị hoặc.
"Đau ở đâu, trên người em có thịt." Đông Tiểu Tây nhéo nhéo cánh tay của mình: "Chỉ hơi rắn chắc mà thôi."
"Anh nghiêm túc!" Yến Thanh liếm liếm môi, có một số việc cũng nên nói rõ: "Em định như thế nào? Cùng anh hay là... hay chỉ là muốn tài nguyên?"
Đông Tiểu Tây nghe vậy, ôm chăn cúi đầu không lên tiếng, trong lòng cảm giác có gì đó buồn bực khó nói.
"Anh... Anh nói cho em biết..." Yến Thanh xích lại gần, đưa tay muốn ôm cô, nhưng lại hơi chần chừ: "Tuổi của anh không nhỏ, năm nay 37, nếu định đi cùng anh một cách không minh bạch như thế, khẳng định là không được. Đây... đây là đang trì hoãn anh em biết không? Anh không thể bị dở dang, mẹ anh một ngày giục cưới ba lần, chỉ sợ anh cô độc sống quãng đời còn lại."
Anh đang nói cái gì nha?
Nhưng Đông Tiểu Tây lại phốc một tiếng bật cười, quay đầu nhìn về phía anh: "Anh muốn có danh phận?"
"Đúng thế!" Yến Thanh cuối cùng xích lại gần, hôn một cái lên mặt cô: "Anh sợ em mặc vào váy liền không nhận trách nhiệm. Nếu vậy, anh thật sự muốn đi kiện em cưỡng gian con trai nhà lành." Lại hôn lên môi cô một cái: "Chúng ta nói xong, bây giờ em có chủ rồi, anh cũng thoát FA."
Đông Tiểu Tây mím môi, gật đầu cười.
"Còn có một cái chuyện trọng yếu..." Thời khắc mấu chốt đến, Yến Thanh hơi sợ, hắng giọng một cái: "Cái kia... Tối hôm qua, không không, là rạng sáng chúng ta không làm biện pháp an toàn, em dự định..."
"Anh sợ trúng giải độc đắc?" Đông Tiểu Tây lạnh mặt, ánh mắt cũng thay đổi.
Yến Thanh lập tức giơ hai tay lên, phủ nhận nói: "Không có, hoàn toàn không có, anh dám làm dám chịu, chỉ là muốn hỏi ý em một chút."
"Thuốc em chắc chắn sẽ không uống!" Đông Tiểu Tây hừ lạnh một tiếng, buông lời: "Có thật, em dám sinh!" Nhưng tính toán thời gian, cô đang trong thời kỳ an toàn.
Yến Thanh nào dám có dị nghị: "Nghe em, tất cả đều nghe em." Bệnh ung thư nam thẳng của cậu có phải khám nhầm rồi không? Khí khái nam tử chạy đi đâu hết rồi?
Hai ngày cuối tuần, Võ Chiêu vội vàng khắp nơi trù bị tiền, động tác không nhỏ, ngay cả Tiêu Minh luôn luôn không màng thế sự cũng nghe được tin tức. Nhưng anh trai hắn bắt hắn chuyên chú học tập biểu diễn, hắn cũng hiểu, là trong giới có người muốn "thịt" Võ Chiêu.
Mẫu Đan có tiền lời cùng cổ phiếu nắm chắc trong tay, dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối, đề ra hai loại phương án. Một là tiếp tục chơi, hai là trả lại 100 triệu cổ phiếu vay lúc đầu, không bán khống, chỉ làm T. Cả hai đều có thể kiếm tiền, khác biệt ở chỗ kiếm nhiều hay ít, rủi ro bao nhiêu.
Loại phương án thứ nhất, tiếp tục bán khống, ưu thế ở chỗ lượng cổ phiếu trong tay cô rất khổng lồ, có lực trùng kích khá lớn đối với thị trường cổ phiếu; khuyết điểm cũng không cần nói, chính là rủi ro cũng lớn. Nếu như Thiên Ánh có thể gom góp đầy đủ tài chính, cô rất có thể sẽ bị tẩy sập tiệm.
Loại phương án thứ hai, trả lại 100 triệu cổ phiếu đã vay, chỉ làm T, cái này, lấy ưu thế trước mắt, gần như không có khả năng lỗ vốn. Nhưng như vậy thì lợi cho Võ Chiêu quá.
"Xem ra 100 triệu cổ phiếu này, tạm thời còn không thể trả lại." Ngón tay Mẫu Đan gõ mặt bàn: "Nhưng vì để tránh bị tẩy sập tiệm, cổ phiếu trong tay mình..." Ngón tay lướt qua kết cấu cổ phần Thiên Ánh: "Không thể thấp hơn 80 triệu, hiện tại phải xem lúc nào Thiên Ánh công bố tài báo 15 năm."
Phiên giao dịch buổi sáng thứ Hai vừa bắt đầu, cổ phiếu Thiên Ánh một đường tăng lên. Mẫu Đan thử lấy giá 18.120 bán ra 20 triệu cổ phiếu, không quá một phút đã giao dịch thành công, hơi nhíu mày: "Gom góp được không ít nhỉ."
"Đan Đan tỷ!" Ngô Thanh thông qua hai ngày làm quen, bây giờ cũng không còn sợ 2 chiếc laptop trên bàn mấy: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Không làm gì cả." Mẫu Đan tắt máy tính: "Hôm nay không xem cổ phiếu, chị đi quay phim trước." Nói không chừng Thiên Ánh đang đợi cô ra tay đâu, cô cần gì phải tự chui đầu vào lưới? Cứ cho bọn họ chờ đi, để Thiên Ánh thu nạp hết các cổ phiếu lẻ khác, tiêu hao tài chính.
Qua ba ngày làm việc, giá cổ phiếu Thiên Ánh từ đầu đến cuối không vượt quá 19 đô la Hồng Kông, giống như là một ranh giới, tăng rồi lại tăng, về sau lại có vẻ hơi đuối sức.
Mẫu Đan không nóng nảy, toàn tâm toàn ý quay phim, nhưng Võ Chiêu lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, một ngày phải hỏi Lilphone mấy chục lượt: "Sao đối phương lại không có động tĩnh gì?"
"Đối phương đang chờ, chờ Thiên Ánh công bố tài báo 15 năm." Lilphone biết Võ Chiêu rõ ràng điểm ấy: "Theo quy định, tài báo 15 năm của chúng ta muộn nhất không thể quá 25 tháng này phải công bố."
"Mẹ nó!" Võ Chiêu một quyền đập lên bàn làm việc: "Đừng thu nạp cổ phiếu lẻ nữa, tôi tiếp tục để hội đồng quản trị gom góp tài chính."
Lilphone thở dài: "Trước mắt chúng ta rất bị động, trừ cái này cũng không còn biện pháp khác có thể thực hiện."
Mẫu Đan triệt để yên lặng. Mặc kệ giá cổ phiếu Thiên Ánh giảm hay là tăng, chỉ cần không vượt quá hạn mức cao nhất 19, giảm xuống 16 thì cô bất động. Những "chuyên gia" mà Thiên Ánh thuê còn đang càng không ngừng thổi phồng, chú ý xu thế sau này các thứ...
Ngày 24/5, quay phim xong, Mẫu Đan tìm tới Trần Sâm: "Đạo diễn, tôi muốn xin nghỉ ba ngày." Ba ngày 25, 26, 27 này dành cho trận cuối cùng giữa cô và Thiên Ánh, nếu thắng, về sau ăn thịt uống rượu, tạm biệt cơm rau dưa, cho nên cô nhất định phải thân chinh ra chiến trường.
"Xin nghỉ?" Trần Sâm nhìn chằm chằm Mẫu Đan: "Nói nguyên nhân, tôi suy xét một chút." Rốt cục nha đầu này cũng có động tĩnh, ông phải nắm chắc thời cơ.
"Tôi có việc vô cùng vô cùng quan trọng!" Mẫu Đan nói đến chững chạc đàng hoàng: "Việc liên quan đến tính mạng của cả gia đình." Còn là một vùng ba nhà.
"Chỉ như vậy?" Trần Sâm đợi cô tiếp tục, kết quả cô nàng lại im lặng.
Mẫu Đan nhẹ gật đầu: "Đúng vậy!"
"Thược Dược, vai diễn Tuyên Minh Y của cô trong kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng ta là một nhân vật cực kỳ trọng yếu." Trần Sâm cảm thấy đã đến thời điểm cần phê bình vị này: "Tôi biết cô có rất nhiều việc, người trẻ tuổi nha, yêu đương nha, bận bịu cái khác..."
Cái gì khác? Ông cũng không nói tiếp. Mẫu Đan nhìn Trần Sâm, hai mắt nháy nháy. Lúc trước Kim Hà tỷ liên tục dặn dò, việc này không nên chủ động báo cáo với đạo diễn Trần, trừ khi tự ông ấy đoán được.
"Cô với vợ tôi rốt cuộc đang làm gì?" Trần Sâm sợ cô nàng rồi, chuẩn bị hỏi lại một lần cuối cùng.
"Kim Hà tỷ đã dặn tôi không được nói." Mẫu Đan một mặt vô tội. Việc này thật không phải cô muốn giấu diếm. Vì để công bằng, ngay cả chỗ Phong lão bản cô cũng không để lọt một chữ. Họa nhi cũng thế, không nói với anh cô một câu.
Ông biết là do bà cô tổ
ở nhà mà! Trần Sâm sinh lòng bi thương: "Thược Dược, cô gợi ý một chút, để trong lòng tôi có cái ngọn nguồn. Bà ấy không định bán tôi theo cân chứ?"
Mẫu Đan nghĩ nghĩ: "Đạo diễn, làm nhị Đông gia tập đoàn điện tử Viên Thành, ngài nên quan tâm thời sự một chút."
Xong! Trần Sâm nghe lời này, chợt phát sinh một loại dự cảm bất tường, lập tức lấy điện thoại ra, xem bản tin tài chính kinh tế. Lướt một hồi lâu, phát hiện không có tin nhà mình phá sản mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết."
"Giữa vợ chồng với nhau nên tin tưởng nhiều hơn."
Thành công đạt được 3 ngày nghỉ, Mẫu Đan trở lại khách sạn, vừa gọi phục vụ khách sạn, Ngô Thanh đã lại bí mật mang theo một chiếc túi lớn đến chỗ cô.
"Em lén lén lút lút làm gì đấy?" Mẫu Đan thấy cô nàng đứng mãi ở cửa ra vào, thò cổ nhìn trái nhìn phải: "Có người theo dõi em hay là em nhặt được kim cương?"
Xác định không có ai, Ngô Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lập tức bỏ túi trên lưng xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất. Mở túi, từ từ lấy lư hương, tượng Phật, hương nến các thứ ra: "Đan Đan tỷ, ngày mai sẽ là thời khắc sinh tử tồn vong, chị đi tắm rửa cho sạch, đốt hương, thành kính bái Bồ Tát đi."
Này còn bắt đầu phong kiến mê tín rồi? Mẫu Đan dở khóc dở cười: "Thanh Thanh, logic một tý, có phải chị nên bái thần tài nữa?"
Ngô Thanh ôm tượng Phật nghe vậy, ngẩn cả người. Chủ tử nói đúng nha! Thảo nào cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì, lúc mua nhất thời không nghĩ ra: "Phật chủ cũng được, lúc đấy em còn muốn mua cả tượng Quan Vũ."
"Được rồi!" Mẫu Đan lấy ra một chai tinh dầu oải hương: "Chị đi tắm đã." Nha đầu này có ý tốt, cô không thể phụ.
Ngày 25/5, phiên giao dịch buổi sáng vừa bắt đầu, cổ phiếu Thiên Ánh đã nhuộm sắc xanh. Mẫu Đan không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Dã tâm của Võ Chiêu không nhỏ, không chỉ đầu tư vào miếng bánh ngọt thị trường giải trí. Từ năm 2013, Thiên Ánh đã sớm bơm tiền nghiên cứu phát minh nguồn năng lượng mới. Năm 2014, 2015 đều gia tăng đầu tư, cái này rất dễ dàng khiến kết cấu tài sản Thiên Ánh phát sinh biến đổi.
Nguồn năng lượng mới đúng là một miếng bánh ngon, nhưng mấu chốt là công nghệ kỹ thuật hiện hữu còn chưa đủ, Thiên Ánh đầu tư sẽ có vẻ hơi xúc động.
Mẫu Đan yên tĩnh ngồi trước laptop, nhìn chằm chằm giao diện. Phiên giao dịch buổi sáng sắp kết thúc, giá cổ phiếu Thiên Ánh vẫn còn đang chập trùng, nhưng lại không thể chuyển sang đỏ bỏ.
12 giờ, phiên giao dịch buổi sáng kết thúc, Thiên Ánh chưa công bố tài báo, giá cổ phiếu ổn định ở 18.778. Mẫu Đan gọi mua cơm trưa, sau bắt đầu hoạt động, mở TV, kênh tài chính kinh tế chính đang nói về nguồn năng lượng mới, thật đúng là trùng hợp.
Hai giờ chiều, tài báo ngàn mong vạn ngóng rốt cục đã đến. Mẫu Đan đầu tiên xem qua một lần, xác định giống y hệt bảng cơ cấu cô lập ra hôm trước, liền trở lại trang chủ. Quả nhiên vừa có tài báo, giá cổ phiếu Thiên Ánh bắt đầu giảm, từ 18.700 xuống 18.467, hơn nữa còn có một công ty đầu tư lớn đang bán ra hàng loạt.
Cô cũng không do dự nữa, thẳng tay ném ra 60 triệu cổ phiếu, xung kích thị trường.
Thủ đô, trụ sở Thiên Ánh, mới nửa tháng, Võ Chiêu đã gầy hốc hác đi. Giờ phút này, hắn đang thần tình khẩn trương cùng phòng đầu tư, bộ tài vụ nhìn chằm chằm sàn chứng khoán Thiên Ánh.
"Vị kia lại ra tay." Lilphone nhíu chặt mày: "Một lần chỉ bán ra 60 triệu." Lắc đầu: "Đối phương rất cẩn thận, chúng ta muốn tẩy sập tiệm cô ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy."
Nhưng lấy tài lực hiện tại của Thiên Ánh, có bao nhiêu ăn bao nhiêu cũng không có khả năng. Công ty đầu tư bán ra số lượng lớn đã đủ rồi, còn có một số người mua lẻ lớn, tài báo vừa ra, lòng người bất ổn.
Giá cổ phiếu Thiên Ánh bồi hồi ở con số 16.200, không thể tăng lên, cũng không giảm quá. Mẫu Đan biết không giảm xuống được là do vốn của Thiên Ánh đang chống đỡ, không thể đi lên chính là do vốn của Thiên Ánh còn chưa đủ, nếu không Võ Chiêu đã học Bách Vĩnh Tuấn, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Đổi một góc độ khác suy xét, Mẫu Đan thở dài một hơi. Nếu cô là Võ Chiêu, cô sẽ đảm bảo vốn, lần nữa tiến hành tẩy sàn, chờ giá cổ phiếu Thiên Ánh chạm đáy lại mua vào lượng lớn. Sợ là sợ mới công bố tài báo, Võ Chiêu hoặc cả hội đồng quản trị Thiên Ánh cũng không biết đáy là ở đâu.
"Tính toàn diện của thị trường còn rất lớn đấy." Mẫu Đan chống cằm: "Chúng ta đánh cược đi. Nếu anh dám để giá cổ phiếu giảm xuống dưới 16, tôi sẽ bán ra toàn bộ, ngồi đợi giá cổ phiếu chạm đáy sẽ giúp các người lật bàn."
Nói thật, Thiên Ánh dám chọn niêm yết tại Hồng Kông, đó là thực tế nội bộ của họ. Tình trạng kinh doanh cũng cực kì ổn định, chỉ dựa vào vốn trong tay cô mà muốn phá đổ Thiên Ánh cơ hồ là không thể nào, nói không chừng còn có thể sẽ lưỡng bại câu thương, để các công ty đâu tư lớn chiếm lợi. Có điều cô cũng không định phá đổ Thiên Ánh, đánh lén lần này hoàn toàn là Võ Chiêu tự làm tự chịu.
Đương nhiên cũng là cô nhìn đúng lỗ hổng của Thiên Ánh mới dám làm như thế.
"Đó chính là một con sói đơn độc." Võ Chiêu đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm cổ phiếu không thể đi lên cũng không phá giá kia: "Không thể tiếp tục như vậy, nếu không chúng ta còn chưa tẩy vị kia ra sân, tiền của bên mình đã thấy đáy." Nói đến đây, giọng cũng đã lạc đi: "Để nó giảm..."
"Hội đồng quản trị..."
"Hội đồng quản trị cái quái gì!" Võ Chiêu sắp điên rồi, quát to: "Ông đây hiện tại ngoại trừ Thiên Ánh, đã không có gì cả, tôi sợ bọn họ chắc, để nó giảm."
Mẫu Đan đang muốn đứng dậy đi rót cho mình chén trà, lại phát hiện giá cổ phiếu Thiên Ánh giảm xuống, rất nhanh đã đến 16.100. Cô nhanh chóng bán ra: "Võ Chiêu phẩm tính mặc dù bình thường, nhưng đúng là một người tài ba." Chí ít rất quyết đoán, công ty đưa ra thị trường cũng không phải do một người định đoạt.
"Đối phương bán ra toàn bộ." Lilphone nhìn về phía Võ Chiêu hai tay ôm đầu, không dám nhìn giao diện: "Mua vào sao?"
Võ Chiêu lắc đầu: "Không cần, vị kia biết chúng ta muốn tẩy sàn một lần nữa." Nhắm mắt lại: "Cô ta đã đoán chắc từng bước. Yên tâm đi, không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta vẫn sẽ mua lại."
"Vậy tôi để chuyên viên tính...."
"Không cần, vị kia mua lại, chúng ta cũng bắt đầu mua vào." Võ Chiêu tự giễu cười một tiếng: "Ngược lại bớt việc."
Hai ngày, giá cổ phiếu Thiên Ánh chập trùng lên xuống, giảm ròng rã hai ngày. Thứ Sáu, 1 giờ chiều, phiên giao dịch vừa bắt đầu, Mẫu Đan lập tức lấy giá 12.300, 12.400, 12.500 mua vào lượng lớn. Cô vừa ra tay liền phát hiện giá cổ phiếu tăng lên: "Không thể nào! Võ Chiêu để mắt mình như thế?"
Cô mua lại cũng không phải bởi vì giá cổ phiếu Thiên Ánh chạm đáy, chẳng qua là cảm thấy mình kiếm đủ rồi, ngày mai lại là cuối tuần, ai biết qua thứ Hai sẽ có gì xảy ra? Mua lại là lựa chọn an toàn nhất dành cho cô.
Mua đủ 100 triệu cổ phiếu, Mẫu Đan dừng tay, mà giá cổ phiếu Thiên Ánh vào lúc chốt phiên giao dịch ổn định ở con số 16.450. Nhìn giá tiền này, Mẫu Đan cười nhạt một tiếng: "Cảm ơn Võ tổng."
Tính toán doanh thu, nộp phí thủ tục, lãi ngân hàng gì đó xong, lợi nhuận lần này lên đến gần 900 triệu. Đây coi như đã lột được một lớp lông của Võ Chiêu. Mẫu Đan cực kì vui vẻ. Cô rút 15%, cũng chính là 130 triệu, trả Họa Họa 10 triệu, vẫn còn 120 triệu RMB: "Món tiền đầu tiên kiếm được khi làm nhà đầu tư độc lập, cảm ơn Võ tổng."
Kể từ khi rời khỏi JPMorgan Chase, hôm nay là ngày cô vui nhất. Ở JPMorgan Chase, vì phải bảo vệ quyền lợi của người đầu tư một cách chu toàn nhất, cô không có khả năng lũng đoạn tài chính như vậy, đương nhiên rút phần trăm cũng không có khả năng được nhiều như thế. Vui đến run người: "Yeah!!!"
Báo cáo tình huống cho các vị tài chủ, cô lập tức liên hệ Phong lão bản nhà mình. Phong Hán hôm nay cả ngày có thời gian, chỉ nhìn chằm chằm cổ phiếu Thiên Ánh, đoán được cô chơi cũng không đến nỗi nào: "Rất vui vẻ?"
"Đương nhiên!" Mẫu Đan chính đang hưng phấn đâu, lăn qua lăn lại trên giường lăn lộn: "Phong lão bản, sẽ có một ngày, trên hotsearch Weibo xuất hiện #Ảnh đế truyền kỳ Phong Hán được phú bà thần bí bao dưỡng#."
"Sau đó có vạch trần, phú bà thần bí là mỹ nhân Mẫu Đan." Phong Hán cười nói: "Đây rốt cuộc là bao dưỡng hay là bị lừa tiền lừa sắc, cả người cả của đều mất?"
Mẫu Đan cười ra tiếng: "Anh có thể bảo Yến Thanh gọi điện thoại thăm hỏi Võ tổng. Nửa đêm dám tặng nữ nhân cho người đàn ông của em, em hao của anh ta ba phần. Nếu có lần sau, em nhất định không để yên cho anh ta, hừ..."